๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chờ Nhu Gia đi rồi, Phạm Nhàn và Uyển Nhi liếc nhìn nhau.
"Chàng cũng quá xảo quyệt, cố ý nói như vậy trước mặt Nhu Gia, đây
không phải là ép Tĩnh Vương vào cung gây sự sao?"
"Đã lâu rồi Vương gia chưa vào cung, ta vì tình huynh đệ của họ mà nghĩ ra
chuyện này, ép Vương gia vào cung, bệ hạ nên cảm ơn ta mới đúng." Phạm
Nhàn lắc đầu nói, trong giọng nói mang vẻ tức giận.
Lâm Uyển Nhi nhíu mày nói: "Nhưng rõ ràng Hoàng đế cữu cữu biết chàng
không thể chấp nhận hôn sự này mà."
Phạm Nhàn có vẻ mất tập trung, thở dài rồi nói: "Hai năm qua, bệ hạ thật sự
coi trọng Hạ Tông Vĩ, ngài thành tâm muốn ta có thể hòa hoãn với Đô Sát viện,
lại cho rằng Nhược Nhược vốn không thích Hoằng Thành, vậy thì có lẽ sẽ thích
người tài giỏi như Hạ Tông Vĩ... Thật ra bệ hạ cũng không có ý xấu gì."
Trên đời có rất nhiều ví dụ về có ý tốt nhưng làm hỏng việc. Ngay cả một vị
Hoàng đế anh minh như Khánh Đế cũng không phải ngoại lệ. Phạm Nhàn có thể
thông cảm với ý định tốt của Hoàng đế bệ hạ, nhưng không thể chịu đựng sự
khinh miệt đối với con cóc kia. Lời khinh miệt ba chữ "đại tài tử” nhất trong
lịch sử đã xuất hiện như vậy.
o O o
Một chén trà lạnh ngắt.
Phạm Nhàn vuốt tóc, cuối cùng trên khuôn mặt cũng không còn chút tức
giận nào: "Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ với ta, người muốn che chở cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910541/chuong-1550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.