๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lão bộc đi ra, đẩy xe lăn của Trần Bình Bình đi dạo trong vườn. Một lúc lâu
sau, Trần Bình Bình bỗng thở dài, nói: "Khổ Hà đã sống quá lâu, biết quá nhiều
chuyện, mới đưa ra được kế hoạch này. May mà như lời Phạm Nhàn, bệ hạ chắc
sẽ kiềm chế tính khí, chờ đợi ta qua đời tự nhiên, chỉ là..." Ông nhíu mày nói
tiếp: "Không biết lúc đứa nhỏ Phạm Nhàn kia ôm thi hài ta mà khóc lóc thảm
thiết, liệu có trách ta đã lừa dối và lợi dụng nó hay không?"
Dù xét từ góc độ nào, Hoàng đế bệ hạ cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi cái chết tự
nhiên của Trần Bình Bình, Phạm Nhàn vừa nghĩ vậy, vừa bước ra khỏi Trần
Viên, hướng vào cơn gió lạnh đêm khuya, giải quyết xong nỗi bận tâm trong
lòng, cả người nhẹ nhõm hẳn lên.
Đúng lúc đó, tiếng hát buồn thảm nhưng cứng cỏi của ca cơ Trần Viên vọng
ra từ gió đêm, giống hệt đóa hoa vàng nhỏ mà Phạm Nhàn đã hái, lại giống hệt
vị lão nhân gia sống trong khu vườn này.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong cơn gió lạnh thấu xương, Phạm Nhàn không nhịn được giậm chân để
giữ ấm. Thời tiết tháng mười một, mặt trời vào giờ này hoàn toàn chưa mọc, cái
lạnh thấm qua đôi giày da làm chân y tê dại.
Phạm Nhàn khó hiểu tại sao mùa đông mặt trời mọc trễ mà giờ triều đình
không chịu dời lại. Đây là phép tắc ngàn đời của triều Đại Ngụy, cho dù bây giờ
y quyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910548/chuong-1545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.