๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhu Gia cẩn thận ôm Tiểu Công gia, đứng cạnh Tư Tư so sánh khuôn mặt
nhỏ nhắn của hai đứa trẻ Phạm Tiểu Hoa và Phạm Lương.
Có lẽ vì bế trẻ con nên cô nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, ánh mắt
thoáng buồn bã và ngơ ngác. Dù đã làm mẹ hai năm, hàng ngày lại theo Uyển
Nhi quản lý mọi việc trong phủ, nhưng Tư Tư vẫn tự nhiên vô tư như xưa, cười
toe toét nói vào tai Nhu Gia vài câu gì đó.
Tiếng nói của Tư Tư rất khẽ nhưng mắt Nhu Gia càng lúc càng sáng lên,
liên tục gật đầu.
"Nha đầu này chắc là lại có ý đồ gì đó." Lâm Uyển Nhi thấy thế bèn nhắc
Phạm Nhàn.
Trong lòng Phạm Nhàn cũng lo sợ, lại chứng kiến Nhu Gia đưa trẻ cho lão
ma ma, sửa sang y phục rồi đi tới chỗ mình.
Nhu Gia cúi đầu thi lễ trước mặt y, quỳ một chân xuống đất, nhẹ giọng nói:
"Nhàn ca ca."
Đã năm năm rồi, mỗi lần nghe tiểu quận chúa đỏ mặt, ngượng ngùng gọi
"Nhàn ca ca", Phạm Nhàn lại cảm thấy mềm nhũn cả người, chỉ muốn chạy
trốn. Y vội vàng đỡ cô dậy, nói: "Nhu Gia muội muội, không thể làm thế được."
Nhưng Tiểu quận chúa vẫn cương quyết không đứng dậy, quật cường nói:
"Ca ca phải đồng ý cho muội việc này, nếu không muội sẽ không đứng dậy
đâu."
"Trước phải nói việc gì rồi ca ca sẽ xem có làm được hay không." Phạm
Nhàn liếc nhìn Tư Tư giả bộ như không làm gì cả, biết chuyện này chắc sẽ rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910558/chuong-1539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.