๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn thờ ơ nhún vai: "Muội muội của ta từ trước đến nay chưa bao
giờ dám la hét với ta, khác hẳn với nàng."
Lâm Uyển Nhi nay đã sinh con trai, ước nguyện lớn nhất đã được giải
quyết, thêm vào đó mỗi ngày bận rộn xử lý việc nhà họ Phạm và Hàng Châu hội
nên dần có vẻ trang nghiêm phú quý hơn, thân thể càng thêm đẫy đặn.
Chỉ có điều, lúc bên cạnh Phạm Nhàn vị Quận chúa nương nương nàyvẫn
không thể nào chững chạc được. Nghe thấy lời ấy, cô tức giận cắn răng, véo một
cái lên người y, nói: "Chỉ biết nói năng châm chọc thiếp."
"Cứ tự nhiên đi, nàng vẫn là tiểu cô nương, đâu cần phải giả bộ trang
nghiêm đứng đắn gì. Bộ dáng nàng cầm dao cắt cổ họng năm xưa mới đẹp thật."
Phạm Nhàn cười ha hả nói.
Đó là chuyện xưa kia, khi Lâm Uyển Nhi leo tường xông vào phòng Phạm
Nhàn. Nghe y nhắc lại, cô không khỏi xấu hổ, quên mất điều định nói. Nhưng
Phạm Nhàn suy nghĩ một lát rồi nói nhỏ bên tai cô: "Ta đã đến Định Châu gặp
Hoằng Thành, hai năm qua ta cũng cho người theo dõi hắn. Tuy xưa kia hắn chỉ
vui chơi phong nguyệt, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa. Nàng nói xem,
hắn và Nhược Nhược có khả năng đến bên nhau chăng?"
Lâm Uyển Nhi liếc nhìn y một cái, thầm nghĩ trên đời này chỉ có người như
phu quân của mình, mới có thể nghĩ ra những ý tưởng kỳ lạ như vậy. Muội muội
của hắn đã lớn tuổi thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/910559/chuong-1538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.