๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn chấp nhận lời giải thích này, bởi vì y đã suy nghĩ lâu rồi, bản
thân hoàn toàn không thể nhận được lòng tin từ triều đình Bắc Tề, sẽ không có
ai tin con tư sinh của Khánh Đế thực sự là người theo chủ nghĩa quốc tế, nhất là
người thông minh như Tiểu Hoàng đế.
Phạm Nhàn đột ngột quay người lại, lặng lẽ nhìn cô gái gần kề, hai người
cách rất gần, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở nóng rực của nhau. Y
nhìn gương mặt non nớt của cô, chợt có cảm giác cô vẫn còn là một cô bé.
"Cô thật ngốc nghếch." Phạm Nhàn nói thẳng: "Rất nhiều năm trước cô đã
chuẩn bị đầu tư vào ta, vậy nhất định phải tiếp tục đầu tư. Xế chiều ta đã nói,
nếu Khổ Hà biết cách làm của cô bây giờ, chắc sẽ tức giận đến mức chết thêm
lần nữa."
Sắc mặt Tiểu Hoàng đế thay đổi, trở nên nghiêm nghị, thoáng chút tức giận.
Nhưng Phạm Nhàn chẳng màng tới, lạnh lùng nói: "Cô là nữ nhân của ta.
Từ giờ phút này trở đi hãy từ bỏ những ảo tưởng phi thực tế, đừng cố điều khiển
ta hay tìm cách giết ta để nhiễu loạn những bố trí trên đời này. Việc cô cần làm
từ nay là hợp tác với ta."
Đôi mắt Tiểu Hoàng đế sáng lên, không phải vui mừng mà là tức giận. Từ
khi sinh ra tới nay, chưa ai dám nói chuyện với cô như thế, mà còn rất tự nhiên.
"Cô là nữ nhân tài giỏi, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/914850/chuong-1604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.