🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Thập Tam Lang suy nghĩ một lát rồi gật nhẹ đầu.
Phạm Nhàn đặt bát cháo xuống, vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu không muốn
mất đi người bằng hữu là ta, từ hôm nay trở đi, ngươi không được nói một lời
nào, không được hỏi han gì cả."
Vương Thập Tam Lang lại gật đầu. Mặc dù Phạm Nhàn bảo hắn không được
đặt câu hỏi, nhưng chuyện xảy ra đêm qua cùng những ngày trước đó trong
Đông Di thành, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng. Phạm Nhàn gõ nhẹ đầu ngón tay
lên mặt bàn, ra hiệu cho Thập Tam Lang dùng chút cháo bồi dưỡng dạ dày, cân
nhắc lời lẽ nói: "Hôm qua ta dám đi một mình tới con phố cạnh vườn mai tìm
ngươi, không phải không nghĩ tới Vân Chi Lan sẽ phái người theo dõi nơi đó,
nhưng chắc ngươi cũng biết, ta phái một số người Giám Sát viện theo dõi nơi ở
của ngươi."
"Vấn đề lớn nhất là, ta luôn nghĩ với thực lực của ngươi, cho dù bên trong
Kiếm Lư có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng có khả năng báo cho thuộc hạ của ta
biết, hoặc để lại dấu hiệu nào đó cho ta." Phạm Nhàn nhìn thẳng vào mắt Vương
Thập Tam Lang: "Đêm qua suýt bị vây giết, đó là lỗi của ngươi. Ta không hiểu,
sao ngươi lại có thể bị người ta bao vây trong phòng, thảm bại đến thế."
Nghe vậy, trong mắt Vương Thập Tam Lang lóe lên vẻ đau khổ. Có vẻ như
các sư huynh trong môn phái âm thầm ra tay với hắn, khiến vị cao thủ trẻ tuổi,
tâm tính sáng láng nhất này cũng cảm thấy đau đớn khó có thể gánh chịu.
Một lúc lâu sau, Thập Tam Lang mới nói với giọng khàn khàn: "Ba ngày
trước, đại sư huynh mời ta uống rượu, nói về tương lai của Đông Di thành.
Trong tiệc, đại sư huynh rất kích động, nhưng ta lại không còn mặt mũi nào, vì
biết những gì đại sư huynh nói và làm là đúng."
"Nhưng hành động của ngươi lại do Tứ Cố Kiếm sắp đặt, ngươi không thể
chống cự." Phạm Nhàn cắt ngang lời hắn.
Vương Thập Tam Lang im lặng một lát rồi nói: "Đúng vậy, nếu không phải
sư phụ có lệnh, ta thà cầm kiếm chống lại đại quân Nam Khánh, cũng không
muốn như bây giờ, trở thành kẻ bị các sư huynh khinh miệt."
"Cảm giác làm Hán gian không tốt đúng không?" Phạm Nhàn khóe môi hơi
nhếch lên, vừa cười vừa nói, trong lòng lại nghĩ đến chính mình.
Vương Thập Tam Lang không hiểu ý nghĩa của từ "Hán gian", lắc đầu nói:
"Ta tin sư phụ cũng chỉ suy nghĩ vì tương lai của Đông Di thành và vạn dân,
hơn nữa không ai biết cuối cùng sư phụ sẽ làm thế nào."
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Trong bữa tiệc chỉ có hai người ta và Đại
sư huynh. Ngươi biết đấy, tuy trước khi xuất quan từng gặp qua sư huynh nhưng
hai năm qua, tình cảm sư huynh đệ của chúng ta rất tốt, thậm chí ta còn coi
huynh ấy như anh ruột của mình."
Phạm Nhàn cười lạnh nói: "Cho nên hắn cho ngươi uống rượu độc, ngươi
cũng uống luôn phải không?"
Trong mắt Vương Thập Tam Lang lóe lên vẻ đau khổ, giọng run rẩy nói:
"Đại sư huynh không phải hạng người gian trá độc ác, ta biết sư huynh hạ độc
với ta là vì Đông Di thành. Sư huynh không muốn người Khánh Quốc các
ngươi gặp được sư phụ qua con đường của ta."
"Ngươi quá ngây thơ, quá hồn nhiên." Phạm Nhàn thở dài nói: "Thế đạo này
hoặc là ngươi giết người, hoặc là người giết ngươi. Tính cách của ngươi mà
nắm giữ Kiếm Lư, không khác nào người ngốc nói mơ."
"Đại sư huynh không muốn giết ta, chỉ muốn giết ngươi, phá hủy khả năng
thỏa thuận." Vương Thập Tam Lang bỗng nổi giận, nhìn chằm chằm Phạm
Nhàn nói.
Phạm Nhàn thầm giật mình, bỗng trong mềm nhũn, hạ giọng nói: "Điều này
ta tin. Ta đã điều tra thứ thuốc độc đó, tuy có hại cho thân thể ngươi, nhưng chỉ
cần ngươi không vận chuyển chân khí thì không đến nỗi nguy hiểm tính mạng.
Vân Chi Lan và các sư huynh trong Kiếm Lư vẫn còn chút ý tốt với ngươi."
Những lời này của Phạm Nhàn thật ra chỉ để an ủi Vương Thập Tam Lang,
có lẽ ngay cả chính y cũng không muốn nhìn thấy người trong sáng nhất trong
các cao thủ trẻ tuổi khắp thiên hạ bị những thứ bẩn thỉu che lấp tâm hồn.
"Vân Chi Lan nhốt ngươi, âm mưu dụ giết người liên lạc của Nam Khánh,
hơn nữa theo báo cáo trước đó của mật thám, Kiếm Lư bố trí phòng ngự nghiêm
ngặt, cấm bất kỳ ai đi vào. Rất rõ ràng, người Bắc Tề đã vào Kiếm Lư, bắt đầu
thuyết phục sư phụ của ngươi."
Phạm Nhàn nói: "Điều ta muốn biết bây giờ, chính là vị đại nhân vật Bắc Tề
kia là ai."
"Không rõ." Vương Thập Tam Lang dứt khoát nói: "Ngay từ đầu việc này
đã do Đại sư huynh sắp đặt, hơn nữa mấy ngày qua ta bị trúng độc, luôn bị nhốt
trong viện."
"Có cách nào để ta gặp Tứ Cố Kiếm không?" Phạm Nhàn nhìn chằm chằm
vào mắt hắn.
Vương Thập Tam Lang vẻ mặt cô đơn nói: "Đã mười ngày rồi ta chưa gặp
sư phụ, cũng không biết thân thể người thế nào, có còn chèo chống được nữa
không."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.