Vân Khanh không nhớ rõ đêm này mình ngủ lúc nào, lần cuối liếc ra ngoài cửa sổ, bầu trời dường như đã tờ mờ sáng, toàn thân cô mềm nhũn thành một vũng nước, chút sức lực để cử động cũng không có, bị cánh tay mướt mồ hôi ôm chặt, an tâm nằm ngủ trong lòng anh.
Trước khi ngủ say, dù trong cơ thể mệt mỏi nhưng dư vị ngọt ngào thẹn thùng vẫn còn đó, không ngờ giữa trưa tỉnh lại còn chóng mặt hơn cả trước khi đi ngủ, thế mà phát sốt.
Vân Khanh nép mình trong chăn, cổ họng khô khốc không nói nên lời, gương mặt nóng bỏng, tầm nhìn mơ mơ hồ hồ thấy không rõ lắm, đáng thương vô cùng mà kêu “Vân Thâm”.
Hoắc Vân Thâm gấp muốn chết, trùm áo khoác cho cô liền muốn đi đến bệnh viện.
Vân Khanh giật giật cổ tay áo: “Không cần, có lẽ em bị trúng gió cảm lạnh ở trên cầu, uống thuốc là tốt.”
Cô chớp chớp mắt, như có dự kiến trước nói: “Anh không được tự trách.”
Với tính cách của bạn trai cô, hơn phân nửa anh sẽ đổ lỗi cho trận bệnh nhỏ này lên người mình, thậm chí là lần đầu tiên giường chiếu kịch liệt.
Cô thừa nhận, lần đầu tiên của anh, phản ứng lớn vô cùng, quấn lấy cô không muốn thu liễm, thực sự hơi quá độ, nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu, có lẽ thân thể sẽ đau mỏi, thắng không nổi sự đòi hỏi nhiệt liệt từ anh, nhưng trong lòng, chỉ có ngọt ngào trướng đầy.
Khóe miệng Hoắc Vân Thâm căng ra, cẩn thận đút thuốc cho cô, lại chăm sóc cô ăn cháo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-khanh-cua-toi/440817/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.