Chuyển ngữ: Kentu Biên tập: Loyal Pang
Xe ngựa đi về phía cửa đông, đoạn đường này thỉnh thoảng có quân sĩ dính vết máu và bùn đất trên khôi giáp vọt tới, nhìn bọn y to tiếng nói cười, dáng vẻ tinh thần phấn khởi, rõ ràng lần chiến thắng này khiến bọn y có cảm giác rất thành công.
Lúc đi tới chỗ cửa thành đông, Ngũ điện hạ vừa dẫn tướng lĩnh phụ tá xông đến, Phùng Uyển mở to mắt nhìn từng người, không thấy có bóng dáng của Vệ Tử Dương, vội nói: “Ra khỏi thành.”
“Việc này, phu nhân?” Không đợi ngự phu hoài nghi, Phùng Uyển quả quyết ra lệnh lần nữa, “Ra khỏi thành.”
“Dạ.”
Xe ngựa chạy ra khỏi cửa thành.
Sau khi đi khoảng chừng năm sáu dặm, chỗ đường lớn phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa đi chậm rãi, hai ba chục quân sĩ vây quanh bên cạnh xe ngựa đó.
So với quân sĩ vui vẻ phấn chấn dọc theo con đường này thì đội nhân mã phía trước kia lại trầm tĩnh ngoài dự tính.
Xe ngựa Phùng Uyển đi nghênh đón.
Vừa mới dừng xe ngựa lại, tiếng nói Phùng Uyển truyền ra từ trong xe, “Cố nhân ở Nguyên thành, muốn gặp Vệ quân.”
Giọng nói của nàng trong trẻo, hai quân sĩ phía trước nhìn thoáng qua lẫn nhau, gật đầu nói: “Tới đây đi.”
“Dạ.”
Xe ngựa Phùng Uyển chạy tới.
Màn xe vừa xốc lên, Phùng Uyển nhảy xuống từ trên xe ngựa, nàng khẽ bước đi tới bên cạnh chiếc xe ngựa, cúi chào, “Thiếp muốn lên xe, có được hay không?”
Người nàng hỏi nghe như là quân sĩ hai bên nhưng thật ra lại là người trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967170/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.