Khi Triệu Tuấn trở về, sắc mặt tươi rói, lấy mấy thỏi vàng từ tay Vũ nương rồi lên xe ngựa ra ngoài.
Buổi tối Triệu Tuấn trở về, trong mùi rượu nồng nặc khắp người còn phảng phất hương phấn son.
Đây là đêm đầu tiên, hôm sau y chè chén đến nửa đêm mới về, vạt áo cũng xộc xệch, dấu son và móng tay cào trên ngực lộ rõ.
Hôm thứ ba, Triệu Tuấn phải đến rạng sáng mới về, lê lết thân thể đầy mùi phấn son về phòng. Vũ nương thấy vậy mà rơi nước mắt.
Ngồi trong phòng, sau khi hầu hạ Triệu Tuấn đi ngủ, Vũ nương càng nghĩ càng thấy bất thường, ả không kiềm lòng được đành tới ngoài cửa phòng Phùng Uyển, suy nghĩ một chút rồi gọi: “Phu nhân?”
“Chuyện gì vậy?”
Trong phòng, giọng nói của Phùng Uyển thanh lạnh tự tại.
Vũ nương cắn môi, nói: “Phu nhân đã nói gì với lang chủ vậy?” Cảm thấy vẻ chỉ trích trong lời này, Vũ nương bây giờ không dám chọc vào Phùng Uyển đành phải hạ giọng: “Phu nhân không biết, mấy ngày qua lang chủ nói mớ mãi. Chàng nói, có một tướng quân gì đó khăng khăng gả nghĩa muội cho chàng, lang chủ còn cũng gặp nghĩa muội đó rồi, nằm mơ còn khen ‘tay mềm như cỏ, mắt xinh sáng ngời’.”
Nói tới đây, giọng của Vũ nương hơi khàn khàn hơi tức tối, “Rốt cuộc phu nhân đã nói gì với lang chủ? Trước kia chàng đi xã giao cũng chưa từng như vậy!”
Hình như cô ta rất sốt ruột?
Cũng phải, trong phủ này mặc dù chỉ có mấy nữ nhân, nhưng mình không thèm cai quản mọi việc, Mi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967197/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.