Triệu Tuấn không cam lòng nhìn chằm chằm Phùng Uyển. Thấy nàng cúi đầu, hai tay xoắn chặt, dáng vẻ bó tay liền thầm than một tiếng, nghĩ ngợi nói: Dù Uyển nương có thông minh nhưng vấn đề hiện tại cũng khó khăn, chẳng trách nàng không có biện pháp. Thôi, hay là đi hỏi thúc phụ một chút thôi. Phùng Uyển bên cạnh thấy y rơi vào phiền muộn bèn khẽ nhún chào, lặng lẽ bước lui ra ngoài. Vừa mới lui ra khỏi, Nguyệt nương liền bưng một chén súp đi đến. Thấy Phùng Uyển, nàng ta khẽ chào, gọi: “Phu nhân.” Giọng nói cung kính ngoan ngoãn. Phùng Uyển đáp một tiếng, quay người liền đi. “Phu nhân đợi một lát”, Nguyệt nương gọi nàng, tiếng nói trong trẻo chứa sự sợ hãi hỏi han: “Phu nhân, phu chủ làm sao vậy? Cứ giống như là hôm nay không vui.” Y mới vừa được thăng quan được ban thưởng hai ngày, theo lý hẳn là vui mừng một trận chứ. Phùng Uyển hờ hững liếc nàng ta một cái, nói: “Nguyệt nương muốn biết thì hỏi phu chủ đi.” Dứt lời, nàng chậm rãi đi xuống bậc cầu thang. Đứng ở trên bậc thang, Nguyệt nương dõi mắt nhìn theo bóng dáng Phùng Uyển rời đi. Một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, dịu dàng gọi: “Phu chủ đói bụng rồi à?” Nguyệt nương thế nào, Triệu Tuấn ra sao tất nhiên không có liên quan gì tới Phùng Uyển. Trong nháy mắt, một đêm nữa đã qua. Triệu Tuấn dậy thật sớm, y trực tiếp tìm đến phủ thúc phụ nhà mình. Thế nhưng thúc phụ y chỉ là vũ phu, nào có cái thượng sách gì? Dù cho là hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/1967233/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.