Vô số ánh mắt đều đồng thời quan sát Phùng Uyển đang mặc một bộ nam bào hệt như công tử văn nhã.
Phùng Uyển tựa như không để ý tới những ánh mắt này, nàng theo sát sau lưng Vệ Tử Dương. Vệ Tử Dương trời sinh dáng vẻ mạnh mẽ, bất kể đi tới chỗ nào đều vĩnh viễn chói mắt như vầng trăng máu. Có chàng ở đây thì người khác dù xuất sắc thế nào cũng khó được chú ý tới. Chỉ có Phùng Uyển là không hề phai nhạt. Nàng có khí chất ung dung nho nhã khác với tất cả người Hồ, vẻ dịu dàng an nhàn như nước khiến nàng dù đứng trước mặt bất cứ ai đều có vẻ bắt mắt nhưng chẳng hề lấn át người khác.
Thấy ánh mắt mọi người đều hướng về chỗ mình, Phùng Uyển lưng eo thẳng tắp, mặt mày nghiêm túc, lẳng lặng đứng sau lưng Vệ Tử Dương, mơ hồ như không thấy. Sự yên lặng tự nhiên này của nàng thậm chí có thể nói là lạnh nhạt khiến cho những ánh mắt đánh giá càng chăm chú.
Cứ thế Vệ Tử Dương đưa Phùng Uyển tới phía Đông viện. Chàng chỉ đám người hầu bên cạnh đứng chầu từ sớm rồi nói: “Đây là Phùng phu nhân, từ nay về sau, nàng là chủ nhân của các ngươi.” Vệ Tử Dương dịu dàng nói tới đây, giọng trầm xuống, nghiêm nghị nói: “Sau này an nguy của nàng chính là an nguy của bọn ngươi, nếu nàng có chút bất mãn nào, bất kể là ai, nhẹ thì đuổi, nặng thì đánh chết, có hiểu không?”
Chàng là người từng trải việc giết chóc, vẻ sa sầm mặt quát tháo như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/313665/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.