Phùng Uyển cứ thế dẫn theo hai hộ vệ và hai tỳ nữ đi về phía Bắc viện. Nàng vừa đến Bắc viện đã nghe thấy tiếng bước chân khẩn cấp chạy đến. Còn chưa vào cửa tiếng quát của Đại công chúa đã dội thẳng vào tai nàng: “Giết, giết ả tiện phụ này cho ta, giết ả ngay!”
Tiếng hét chói tai the thé vang lên ngược lại mang theo chút cố ý.
Mày Phùng Uyển cau lại: Xem ra phải có người nhắc nhở ả rồi. Nàng khẽ mỉm cười, từ từ quay người lại, cứ thế đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn Đại công chúa khẩn cấp chạy đến. Ngoài ra còn có Triệu Tuấn, đám tỳ thiếp của Triệu phủ và hộ vệ tỳ nữ của Đại công chúa.
Đội ngũ thanh thế lớn này càng lúc càng đến gần, Đại công chúa quát lên ra lệnh. Phùng Uyển không sợ hãi, không hoảng hốt cũng không nhúc nhích.
Lúc Đại công chúa còn cách cửa viện ba bốn bước, Phùng Uyển bình tĩnh cất tiếng nói dịu dàng: “Ngăn nàng ta lại.”
Nàng ra lệnh đương nhiên là mấy hộ vệ do bệ hạ phái tới. Bọn họ lại ngỡ ngàng lần nữa, bắt đầu do dự.
Tuy mắt nhìn thẳng, nhưng dường như Phùng Uyển cũng biết được họ đang lưỡng lự. Nàng chắp tay tự phụ, trên mặt cười nhạt, lạnh lùng nói: “Vệ tướng quân đã xin ý chỉ của bệ hạ. Tuy ta chưa nhậm chức nhưng Phùng phu nhân ta đã thực sự là môn hạ dưới trướng của Vệ tướng quân. Trong Đô Thành này không có ai là không biết… Chư vị rõ ràng ở bên cạnh ta, nhưng nếu để mặc cho công chúa làm nhục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/313668/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.