Editor: Kentu.
Chừng trăm người thợ thủ công còn đang bận việc, cũng không biết bệ hạ phân phó thế nào, có thể thấy rõ phần lớn là sẽ xây dựng cả đêm.
Từ màn cửa sổ bằng lụa mỏng trông ra, bóng người song song trong thư phòng là người đẹp Nguyệt nương đang bầu bạn bên cạnh Triệu Tuấn.
Phùng Uyển thu hồi tầm nhìn, dưới ánh nhìn chăm chú của đám tỳ thiếp, nàng chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Sau lưng nàng, Phất nhi cắm đầu cắm cổ theo.
Đi đến trên bậc thang, thấy Phùng Uyển vươn tay đẩy cửa, Phất nhi cẩn thận hỏi: “Phu nhân, Người phải dọn tới bắc viện à?”
s://thanhthoigian.wordpress
Phùng Uyển quay đầu lại.
Không chỉ là Phất nhi, Mi nương, Vũ nương và những tỳ thiếp đều nhìn quanh bên này, dáng vẻ lắng tai nghe ngóng.
Phùng Uyển liếc Phất nhi một cái, cười khẩy, không để ý tới Phất nhi.
Nàng cất bước đi vào trong phòng.
Nàng ngồi yên ở trên sập, tự rót ình một chén rượu, chầm chậm nuốt một ngụm nhỏ, cảm nhận được giọt rượu chui vào cổ họng, trái tim nàng vẫn đập nhanh dần dần bình tĩnh trở lại.
s://thanhthoigian.wordpress
Quả nhiên, phía ngoài thợ thủ công bận rộn một đêm. Dưới tình trạng tiếng vang leng keng bình bịch, gần như không người nào có thể ngủ ngon. Phùng Uyển lại càng không. Trong chốc lát, nàng mơ tới Vệ Tử Dương bị thương, tiếng động vụn vỡ như từng mảnh băng, trong chốc lát, nàng mơ thấy ánh mắt đánh giá của bệ hạ ngồi tít trên cao.
Cứ mơ mơ màng màng ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ như thế; đợi đến khi Phùng Uyển
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/313688/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.