Tay Triệu Tuấn vươn ra, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc vô cùng.
Mà lúc này, đám tỳ thiếp bốn phía rốt rít quay đầu lại nhìn hướng Phùng Uyển.
Thấy không có người trả lời mình, tiếng thái giám kia không kiên nhẫn kêu lên: “Phùng thị A Uyển ở đây không?”
Phùng Uyển khẽ lắc lắc tay Triệu Tuấn, sau khi tránh thoát khỏi y kiềm giữ, nàng đi xuống bậc thang, nhẹ nhàng khẽ chào, “Thiếp chính là Phùng thị A Uyển.”
Thái giám kia gật đầu, y nhìn chằm chằm Phùng Uyển một cái rồi lại nhìn về phía Triệu Tuấn, giọng the thé nói: “Ngài chính là Triệu Tuấn sao? Bệ hạ lệnh hai vợ chồng ngài mau vào cung.”
“Dạ.”
“Ngây ra đó làm gì? Đi thôi….”
“Dạ.”
Xe ngựa chạy đi theo phía sau thái giám kia ra khỏi cửa phủ.
Trong xe ngựa, Phùng Uyển và Triệu Tuấn ngồi cạnh nhau. Mãi cho đến khi chạy ra khỏi cửa phủ, Phùng Uyển mới ngồi được ngay ngắn. Môi của nàng khẽ nhếch lên, mặt có phần hoảng hốt đương nhìn cảnh đường phố bên ngoài.
Dưới ánh nắng ban mai, mặt nàng trắng nõn tinh khôi như đồ sứ, lông mi thật dài chớp chớp, khoác lên vẻ ngoài đoan trang nhã nhặn lịch sự, lại thêm một phần vẻ đẹp của thiếu nữ dịu dàng.
Đúng vậy, nàng mới chỉ là nữ tử mười tám mười chín tuổi.
Đợt này, mọi người trong phủ ăn không đủ no mà nàng lại có vẻ càng đẹp hơn. Da thịt trắng hồng, trong vẻ mặt tĩnh lặng dịu dàng lộ ra sự hờ hững. Ngồi ở bên cạnh y như vậy nhưng dường như rất xa cách, dường như y đưa tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/313693/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.