Chàng đứng ở bên cạnh sập, cúi đầu nhìn Phùng Uyển ngửa mặt nhìn mình, mái tóc buông thõng qua vai, đôi mắt như sao trời. Nhìn hồi lâu, chàng đột ngột cúi đầu, khẽ cắn ở trên cổ nàng. Lúc Phùng Uyển bị đau không dám kêu ra tiếng, chàng lầm bầm thật nhỏ: “Nữ nhân giảo hoạt xấu xí!” Có cái gì mà chàng không biết, Phùng Uyển cố ý gọi Phất nhi phá hỏng! Nàng vốn là như vậy, thời điểm quan trọng cuối cùng đẩy chàng ra!
Nghĩ tới đây, miệng chàng hơi hé, lại cắn một cái, lần cắn này hơi mạnh, ngay cả chàng cũng cảm nhận được vị máu nhàn nhạt. Đương lúc Vệ Tử Dương vội vàng ngậm miệng, đôi cánh tay giống như rắn choàng chặt cổ của chàng, sau đó tai trái chàng được một thứ ấm áp ngậm vào, hơi thở ấm áp, ướt át như vậy phả thẳng vào tai khiến cho Vệ Tử Dương vui mừng một trận. Đột nhiên, một cơn đau nhức ập tới!
Miệng Phùng Uyển hơi mở, cắn thật mạnh vào vành tai chàng.
Vành tai đau nhức, nhưng hơi thở thổi vào trong tai lại ấm áp. Ngay cả cánh tay kia choàng lấy chàng cũng ấm áp. Vệ Tử Dương chỉ cảm giác trái tim mình cũng nóng lên. Lập tức, chàng đưa lỗ tai lại gần môi nàng, vui mừng nói: “Cắn một lát nữa đi!”
Năm chữ vừa thoát ra, cảm giác vô lực lại ùa đến với Phùng Uyển. Nàng vốn không phải người tùy hứng, thật sự quá tức chàng nên lúc này mới hạ quyết tâm cắn một cái; vốn là mượn dịp này cảnh cáo một câu, để lần sau chàng chú ý chút ít.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-von-phong-luu/313694/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.