“Hẳn là người đi?” Sắc trời thực ám, Thẩm Thiên Lăng có chút nhìn không rõ.
Tần Thiếu Vũ kéo y làm động tác chớ có lên tiếng, rồi sau đó liền đem người ôm ngang lấy, nhẹ nhàng phi thân phóng qua tầng tầng rừng cây, lặng yên không một tiếng động dừng trên các nhánh cây ven đường.
Khoảng cách từ từ rút ngắn, Thẩm Thiên Lăng chỉ thấy phía dưới quả nhiên có một bạch y nhân đang đi, chỉ là tư thế cực kỳ cương ngạnh, ngũ quan cũng không có biểu tình gì, dưới ánh trăng trong sáng, cả người đều tái nhợt không một chút máu. Cái bộ dáng này, chỉ có thể khiến người nhớ tới hai chữ “cương thi”.
Sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên, quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ liếc mắt một cái.
Tần Thiếu Vũ trấn an vỗ vỗ lưng y, sau đó tùy tay nhặt lên một con ốc sên trên cành cây, mượn nội lực ném về phía người nọ.
Tuy nói không có lực sát thương gì, nhưng nội lực của Tần Thiếu Vũ cao cường đến cỡ nào, chỉ thấy người nọ thân hình nhoáng lên một cái, nghiêng người nhảy về phía trước một bước, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Giả như là người bình thường đang êm đẹp đi đường, đột nhiên gặp phải loại công kích này, tất nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn lên xem rốt cục nguyên nhân từ đâu. Nhưng người này lại chỉ lảo đảo hai bước, liền lại tiếp tục thong thả hướng đi về phía trước, không chỉ không quan sát bốn phía, thậm chí ngay cả biểu tình trên mặt cũng không có chút biến hóa nào.
Xa xa truyền đến một trận tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/2689059/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.