Ở trong lao ngục tối tăm lạnh lẽo, trên đống rơm mốc meo, Diệp Vân Sơ ngồi ôm đầu gối, thân ở địa lao, vẻ mặt của nàng vẫn lạnh nhạt như trước, nhìn tường địa lao chảy ra từng giọt nước nhỏ tí tách, Diệp Vân Sơ không khỏi cười mỉa mai.
So với năm đó bị Hoàng hậu An Khánh tống giam, quả thật đây vẫn được coi là thiên đường. Tuy rằng cũng ẩm ướt, tối tăm, ạnh lẽo như nhau, nhưng không có mùi khiến người ta buồn nôn, không có rắn đáng sợ, không có côn trùng, chuột hay kiến. Nàng vẫn còn nhớ rõ, năm đó nàng bị Hoàng hậu nhốt trong lao hơn mười ngày, nàng gần như không chợp mắt được. Vì nếu nàng ngủ, sẽ có thứ gì đó bò lên trên người nàng, sẽ có sâu cắn nàng, nàng sẽ trở thành bữa ăn ngon cho những thứ kia.
So với khi đó, đây có thể nói là thiên đường. Đặt mình ở đây, nàng cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại lại có cảm giác được giải thoát. Nàng từng không cam lòng, từng oán hận, mà nay, gần như việc gì nàng cũng không quan tâm, nàng thầm muốn rời đi, sớm ngày giải thoát, chỉ mong kiếp sau có thể sống cùng một chỗ với Đông Phương Ngưng.
Nghĩ đến Đông Phương Ngưng, Diệp Vân Sơ không kìm được mà mỉm cười, Đông Phương Ngưng sẽ hiểu rõ nàng, chàng biết nỗi khổ nàng phải chịu đựng, chàng càng hiểu rõ sự khó xử của nàng. Nàng cũng hiểu rõ chàng như vậy, chàng cũng hiểu rõ tất cả mọi thứ của nàng, Nếu thật sự nàng chọn cách rời đi, nàng tin rằng, chàng sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1834544/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.