Không biết ngựa đã chạy bao lâu, rốt cuộc cũng dần dần mệt mỏi, dần dần dừng lại, nhưng Hạ Vệ Thần vẫn không cử động, vẫn ôm chặt lấy nàng, lực rất lớn, gần như làm cho nàng không thở nổi.
Diệp Vân Sơ cảm thấy không khỏe, nàng ngọ nguậy đẩy hắn ra, cũng không ngờ nàng vừa mới dùng sức, “phịch” một tiếng, Hạ Vệ Thần bỗng ngã mạnh xuống đất, nàng hoảng sợ, vội xuống ngựa, vậy mới phát hiện ra, Hạ Vệ Thần bị trúng một mũi tên, máu tươi sớm đã nhuộm đỏ áo hắn, lúc này mặt hắn trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, đã ngất từ lâu.
- Hạ Vệ Thần, ngươi tỉnh lại, tỉnh lại đi…
Diệp Vân Sơ cố gắng nén nước mắt, khẽ đẩy hắn, hy vọng hắn có thể tỉnh lại, nhưng Hạ Vệ Thần lại chẳng có phản ứng gì, máu chảy ra từ vết thương của hắn đông lại, có phần biến thành màu đen, mũi tên có độc, hắn vì trúng độc mà hôn mê.
Nhìn mặt hắn không có chút máu, yếu ớt như sắp chết, lòng Diệp Vân Sơ rối bời, nàng ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, không thấy một bóng người, quanh đây toàn là núi cao và cỏ dại cao tới nửa người. Đây hiển nhiên là vùng núi hoang, không có dấu vết người ở, ở đây trừ cỏ dại và rừng cây ra gần như không tìm thấy chỗ đặt chân.
May mà ông trời không tuyệt đường con người, phía trước bãi cỏ này khoảng mấy thước có một ngọn núi nhỏ, Diệp Vân Sơ tìm thấy một sơn động, có thể tạm thời làm chốn dung thân cho họ.
Hạ Vệ Thần hôn mê bất tỉnh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1834574/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.