Tôi nhét vào trong lỗ mũi Tiền Đường hai cục khăn giấy, cầm máu cho cậu ấy. Tiền Đường nằm trên mặt đất không nhúc nhích, khép hờ mắt nhìn tôi. Bởi vì lỗ mũi không thể hô hấp, hiện tại cậu ấy ấy hé mở miệng, bởi vì mới vừa rồi. . . . . . Ặc, làm cái gì đó tương đối kịch liệt, bờ môi của cậu ấy ấy bây giờ đỏ thắm không giống bình thường, hơn nữa còn ẩm ướt, óng ánh ngấn nước, có một loại vẻ đẹp đặc biệt.
“Tiểu Vũ, em có thể đừng nhìn anh như vậy không, anh sợ anh khống chế không được.” Có lẽ bởi vì hô hấp không thông thuận, giọng nói của Tiền Đường hơi dồn dập, không khí cậu ấy ấy thở ra phun đến khăn giấy trên mũi, hai đoạn khăn giấy nhỏ kia run run lên, nhìn hết sức tức cười.
Bộ dạng tức cười như vậy tôi vẫn có thể nhìn đến mê mẩn, xem ra tôi thật sự mê trai đến hết thuốc chữa rồi. Lúc này tôi phục hồi tinh thần lại, chợt cảm thấy lúng túng. Vì vậy tôi cúi đầu, vỗ nhẹ mặt của Tiền Đường, cười nói: “Ai u, ngài đây thế nào rồi, còn cứu nổi không?”
Tiền Đường cười không ra tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề, làm cho tôi nhìn tự dưng tâm tình cũng tốt lên theo. Cậu ấy cười nói: “Chắc là bó tay thôi.”
Lúc này, phía sau chúng tôi đột nhiên vang lên một giọng nói uể oải: “Này, hai người còn tiếp tục đùa giỡn nữa không?”
Tôi vừa định xoay người, lại bị Tiền Đường ấn không cho nhúc nhích, cậu ấy ấy nói với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khau-vi-nang/271543/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.