Buổi tối, đêm cũng đã khuya không còn sớm gì nữa nhưng Bạc Nhiên vẫn không thể ngủ được, sau khi gọi điện hỏi thăm Bạc Hạo thì cô mới chuẩn bị đi ngủ mà lạ thật...nằm hơn nữa tiếng mà vẫn không chợp mắt lại được năm phút, trong đầu cứ luyên thuyên hình ảnh và giọng nói chết tiệt của Phó Thiếu Thần.
"Mình sẽ bị điên với hắn mất...đi dạo cho mát vậy"
Bạc Nhiên ra ngoài, như mọi khi cô lại ra sau vườn vinh thự ngồi hóng mắt cho thoải mái. Hôm nay cũng gặp Phó Thiếu Thần từ bên trong nhà đi ra làm cô giật mình nghi ngờ, đừng nói là hắn canh cô đi ra đó chứ?
"Anh..anh định hù chết tôi sao"
"Cô mà dễ chết vậy sao"
Phó Thiếu Thần cười cười đắc ý, hắn ngang nhiên đi đến ngồi xuống. Bạc Nhiên định đứng dậy rời đi, đột nhiên một lực mạnh kéo cô ngã về sau...ngã vào lòng hắn không thể nhúc nhít.
"Anh..anh làm gì vậy..mau buông ra"
"Ngồi im..một chút thôi"
Giọng nói ngạo mạn nhưng có chút gì đó mềm yếu, cô cũng như bị trúng tà vậy im lặng ngoan ngoãn ngồi đó không cự quậy nữa.
"Lúc trước..người đó hay hát cho tôi nghe và luôn bên cạnh tôi mỗi khi tôi buồn hoặc bất lực nhất"
"Người đó?...là ai thế"
"Thắc mắc sao?"
Bạc Nhiên đột nhiên tránh ánh mắt ma mị của hắn, má cũng đỏ ửng lên nhanh chóng trèo xuống ngay.
"Là mẹ tôi...bà ấy mất rồi"
Giọng nói của hắn hơi lạnh tràn ngập sự cô đơn, người có tiền có thế như Phó Thiếu Thần lại thật sự cô đơn thế sao...
Bạc Nhiên đột nhiên ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-bac-ti/1773073/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.