Ngày tháng trên bia ghi ngày hôm nay của mười hai năm về trước, xem ra hôm nay là ngày giỗ của của người này.
Nhưng—— đây là ai?
Bạch Tưởng thấy vẻ mặt cô gái không có cảm xúc gì khiến cô càng thêm nghi hoặc.
Nếu đây là người thân của cô ấy, ít nhất cô ấy sẽ có chút hoài niệm nhỉ?
Nhưng nếu đây là người xa lạ, cô ấy cũng không cần phí công sức để đến đây.
Bạch Tưởng nghĩ không ra nên không nghĩ nữa, dù sao cô gái này có lúc nào mà không kì lạ.
Bạch Tưởng ngồi ở một chỗ cách đó không xa để chờ đợi cô gái.
Nhưng cô gái cứ lẳng lặng đứng ở trước ngôi mộ như vậy, không nói gì, cũng không làm gì.
Ước chừng một giờ trôi qua.
Vào lúc Bạch Tưởng hoài nghi cô gái này đã hóa đá, rốt cuộc thì cô ấy cũng xoay người lại.
Cô ấy đi đến trước mặt Bạch Tưởng, nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ: “Đi thôi.”
Rời khỏi khỏi nghĩa trang xong Bạch Tưởng mới mở miệng: “Tôi không có nhiều tiền lắm, chúng ta đi xe buýt về nhà nhé?!”
Nghĩa trang bình thường đều ở vùng ngoại ô, tới nơi này bắt xe ước chừng mất hai tram tệ.
Nói xong câu đó, Bạch Tưởng nhịn không được cười tự giễu.
Ai có thể ngờ rằng cô chủ nhà họ Bạch lại nghèo túng đến mức ngay cả hai trăm tệ đi xe cũng phải tính toán chi li?
Cô gái liếc nhìn cô, không những không cười nhạo mà còn trầm tư rồi đáp: “Tôi sẽ tiền trả lại cho chị.”
“Được.”
Bạch Tưởng không khách khí, bởi vì cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-hang-ty-nam-giu-ong-xa-giau-co/2230508/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.