Không khí này, Minh Thần Duệ cũng nhận thức được bản thân mình nói sai. Rất may, Tiểu Xiên que đã cứu lấy trái tim nhỏ bé sắp nghẹt thở của Thần Duệ.
"Cô gia sao người có thể nói mà không giữ lời, không phải cô gia nói sẽ cho ta một số tiền để cưới phu quân sao?"
Như kẻ đuối nước, gặp được áo phao, Minh Thần Duệ gật đầu như gà đói mổ thốc.
"Đúng! ta quên mất ngươi còn phải tìm người gả đi"
Lén nhìn vẻ mặt Nguyệt Cung Sương đã bớt lạnh, có phần giảm căng thẳng. Minh Thần Duệ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyệt Cung Sương sau đó mới thốt lời vàng ngọc.
"Nếu sau này không có nơi đi, có thể ở lại Nguyệt phủ"
"Nàng nói thật?" Mắt Minh Thần Duệ mở to, tai vểnh hết cở, hy vọng mình không nghe nhầm.
Nguyệt Cung Sương lúc này mới cong môi xinh mỉm cười, gương mặt đối diện Minh Thần Duệ lúc này khá gần, hành động này có lẽ ở cùng Minh Thần Duệ lâu ngày nên đã bị lây nhiễm.
"Là thật, nhưng là nói với Xiên que"
Lại kèm thêm hành động búng tay vào trán Minh Thần Duệ, sau đó lại trở về tư thế tiểu thư cao cao tại thượng.
Một màn này được những nhân vật nồng cốt chứng kiến, thùy mị nết na như Mai - Lan thì cười che miệng cười. Lạnh lùng như Cúc - Trúc thì quay chỗ khác. Thật thà chân chất như Xiên que thì một tràng cười thành tiếng.
Minh Thần Duệ hôn mê! Nguyệt Cung Sương học đâu ra cái thói trêu ngươi này?
Thế rồi không khí im ắng, không ai dám đùa giỡn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-nhan-duyen/294532/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.