Minh Thần Duệ ngủ thẳng đến mặt trời gần chạm đỉnh. Không muốn tỉnh lại a, trong chăn thơm quá đi, chính là hương thơm nhàn nhạt của Nguyệt Cung Sương làm Minh Thần Duệ mê mẩn. Cố ôm chăn hít lấy hít để.
"Cô gia...........Dậy.......Dậy..........Dậy.........nhanh lên"
Tiếng gọi chói tay của Tiểu Xiên que, cộng thêm vài cái đấm của nàng ta trên cánh tay làm Minh Thần Duệ bừng tỉnh. Ngồi phắt dậy.
"Nhà ngươi cháy hả?"
"Không phải nhà của nô tì cháy, mà là nhà của cô gia cháy"
"Ngươi có ý gì?"
"Tiểu thư đã phát hiện ra mất con cá hôm qua, bây giờ đang tra hỏi đám hạ nhân kìa. Huhu. Giờ phải làm sao a?"
"Ngươi không nói, ta không nói sao Nguyệt Cung Sương có thể biết?"
Tiểu Xiên que lắc đầu nước mắt long lanh, Minh Thần Duệ lẩm bẩm. Xuống giường tìm quần áo để mặc. Xong hết thảy hùng hổ hâm dọa Tiểu Xiên que.
"Xiên que! Nếu muốn sống thì ai hỏi gì ngươi đều nói "Không biết"". Nghe chưa?"
"Nô tì đã biết"
"Đi thôi"
Chủ tớ nhà Minh Thần Duệ người trước người sau, tư thế ngẩng cao đầu như thế gian không liên quan đến mình. Minh Thần Duệ tay phe phẩy cây quạt, nhìn trời nhìn đất, là cố tình hướng hồ cá đi tới.
"Tiểu Hoa, chỉ có ngươi cho cá ăn. Nếu ngươi không nhận lỗi thì sẽ xử ngươi theo gia pháp" - Tiểu Lan và Tiểu Mai đang trực tiếp thẩm vấn tì nữ gọi Tiểu Hoa. Nguyệt Cung Sương gương mặt bất biến rãi thức ăn cho cá, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Có chuyện gì?"
"Cô gia hảo" - Nghe Minh Thần Duệ hỏi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-nhan-duyen/294562/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.