Cả một buổi Nguyệt Cung Sương trong thư phòng, tay cầm sách mà tâm trí cứ đâu đâu. "Không được!" Nàng tự nhủ với lòng, đường đường là Nguyệt Cung Sương, nàng không thể nào phá đi hình tượng của mình vì một người mới gặp mặt vài lần. Vì vậy, liền sai Mai-Lan cho người mang nước ấm vào phòng tắm riêng. Nàng cần thanh tẩy.
Minh Thần Duệ ngày qua ngày ở trong phòng, sau đó nhờ Tiểu Xiên que đỡ đi tắm nắng. Nói nhảm với Tiểu Xiên que tính ra cũng được 1 tuần hơn. Mà Cha với Nương cũng rất thương tên hiền tế giả này, cũng thường xuyên đến thăm. Còn căn dặn nhà bếp nấu canh bồi bổ.
Một hôm, giữa trưa hè nắng chói chang, ngồi trên chiếc cầu gỗ bắt dài ra giữa hồ sen. Phía trên đầu là cành liễu rũ mát. Minh Thần Duệ và Tiểu Xiên que ngồi đâu lưng lại, mỗi người đều tự cỡi giầy ngâm chân vào nước mát lạnh.
"Tiểu Xiên que, ngươi nói xem Nguyệt Cung Sương mất tích cả tuần nay là đi đâu?"
Tiểu Xiên que nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt hỏi lại: "Cô gia người hỏi nô tì sao?"
"Dư thừa, ở đây có hai người ta và ngươi"
"Nô tì không biết a. Vậy Tiểu thư không về phòng sao?"
"Nếu có ta còn hỏi ngươi sao?"
Hai người lại rơi vào im lặng. Bổng Tiểu Xiên que la lên. "A. Cá. Cá". Sau đó đứng dậy nhảy muốn sặp cây cầu.
"Ngươi quậy cái gì hả?"
"Cô gia nhìn kìa, cá! Cá cắn chân ta"
Minh Thần Duệ nhìn kỹ dưới hồ, đúng a, cá, rất nhiều cá to bằng bắp chân đang nấp dưới lá sen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-nhan-duyen/294565/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.