Trừ lương, lại trừ lương. Nữ nhân rắn rết Nguyệt Cung Sương cô nhớ lấy, chờ ngày ta giàu có rồi ta sẽ mua cô về hành hạ. Đến lúc đó đừng có van nài khóc lóc dưới chân ta. Haha.
"Cô gia, cô gia tỉnh lại a"
Tiểu Xiên que bước vào phòng, nhìn thấy Cô gia ngồi cười một mình, lại lẩm bẩm tương đâu trúng tà. Gọi mãi không tỉnh, nàng sắp khóc lên rồi. Minh Thần Duệ đang mơ tới ngày hành hạ Nguyệt Cung Sương lại bị Tiểu Xiên que gọi tỉnh mộng, thật bực mình mà.
"Ta làm sao? Ta nói Tiểu xiên que ngươi có hay không học một chút thói im lặng của Cúc - Trúc hay là hiểu lễ tiết như Mai-Lan không hả? Ngày đầu gặp ngươi ta cũng không thấy đau đầu như vậy đi"
"Huhu. Cô gia chán ghét, cô gia không cần Xiên que nữa sao? Huhu?"
"Im lặng cho ta"
Minh Thần Duệ bực mình quát lớn, trong lòng ngàn vạn con sóng dâng trào: "ta nói không cần ngươi khi nào? Ngươi có biết cái nữ nhân gọi Nguyệt Cung Sương kia vừa nói gì không? Tiên thuốc lại trừ vào lương của ta. Nếu ngươi còn khóc, ồn ào đến nàng ta, hẳn là tháng này chúng ta phải làm không công đó"
Tiểu Xiên que xem vậy cũng thật hiểu chuyện, gật đầu liền nín khóc, cảm thông nhìn Minh Thần Duệ: "Vết thương của cô gia thấy thế nào?"
"Nứt xương nhẹ, ngồi ngốc vài ngày sẽ khỏi. Ngươi cũng đừng lo lắng. Trở về phòng nghỉ ngơi đi"
Tiểu xiên que lủi thủi trở về. Minh Thần Duệ được yên tĩnh, chuẩn bị nằm xuống ngủ thì cửa phòng chợt mở,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-nhan-duyen/294567/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.