Editor: Puck - Diễn đàn
“Buổi trưa hôm nay tôi mời khách, tâm tình thả lỏng bụng ăn no, chặt đẹp Hoắc Vân Phi một đao!” Đỗ Hâm Lôi nghiến răng kèn kẹt rõ ràng tính toán.
“Oh!” Tất cả nghi ngờ ứng với lưỡi dao mà hiểu ra, khó trách! Lâm Tuyết há há cười hỏi: “Nơi này do Hoắc Vân Phi đặc biệt mở ra cho bà?”
Buôn bán nhỏ như vậy, Hoắc Vân Phi khẳng định không nhìn trúng, vì sao lại mở tiệm cơm ở dưới nhà trọ của Đỗ Hâm Lôi? Dụng ý không cần nói cũng biết.
“Thôi đi, chẳng qua chỉ vung hai đồng bạc lẻ để đền bù lương tâm áy náy của anh ta!” Đã từng nhìn thấy xa hoa tột đỉnh của Hoắc Vân Phi, Đỗ Hâm Lôi thật sự coi thường tiền bạc. Nhưng trong cuộc sống hiện thực không thể rời bỏ tiền, khi cô vào đường cùng, nếu không phải Lâm Tuyết đưa cho cô mười vạn đồng cứu khẩn cấp, cô sợ rằng kết quả phải đi ăn thùng rác.
Món ăn ngon tinh sảo được bưng lên, hai người ăn ngấu ăn nghiến. Lâm Tuyết vừa ăn vừa chậc chậc khen ngợi: “Thật không tệ! Mùi vị thức ăn còn ngon hơn khách sạn Vân Hải của Thiệu Kiệt!”
Suy nghĩ của Đỗ Hâm Lôi hiển nhiên không cùng một dải băng tần với Lâm Tuyết, cô đang suy nghĩ chuyện của cô, “Chờ tôi gặp được Hoắc Vân Phi, kêu anh ta trả lại mười vạn đồng cho bà!”
Nghe Lăng Lang nói, đợi đến ngày cô dự sinh Hoắc Vân Phi liền hết bận buôn bán ở châu Âu trở lại. Đứa bé là của Hoắc Vân Phi, anh đương nhiên có trách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-quan-hon/267011/quyen-2-chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.