Editor: Puck - Diễn đàn
Hoắc Vân Phi phát hiện ra có người chụp ảnh đầu tiên, quay đầu lại, quát hỏi: “Là ai?”
Theo một tiếng quát lạnh của Hoắc Vân Phi, những người vệ sĩ kia lập tức rối loạn, rối rít nâng súng lên, chĩa về bốn phía.
Trong toàn sảnh chính nhà hàng thét chói tai, khách và nhân viên phục vụ chạy trốn tứ phía. Nơi này không chỉ một lần xảy ra sự kiện khủng bố đấu súng, nhiều người bị thương thậm chí còn có tử vong. Cho nên nhìn thấy người một lần nữa nâng súng, bọn họ đều chạy trốn còn nhanh hơn thỏ con bị giật mình.
Đỗ Hâm Lôi giật mình trong lòng, cho rằng hỗn loạn trước mắt lầ cơ hội tốt để chạy trốn khó có được, thừa dịp Hoắc Vân Phi phân tâm, cô xoay người co cẳng chạy.
“Đứa bé kia vẫn ở trên tay tôi, em chạy đi, trở về tôi liền giết cậu ta!” Hoắc Vân Phi ở sau lưng cô lạnh lùng cất tiếng, cũng không đuổi theo.
Dừng bước chân lại, cô quay đầu, hơi đưa đám. Ặc, cô quên mất bé trai kia rồi!
Xoay người, cô mân mê đầu ngó n tay của mình, hơi ngượng ngùng: “Tôi, tôi không định chạy!”
Lạnh lùng lườm cô một cái, anh khẽ híp mắt, ra lệnh: “Tới đây!”
Lòng không tình nguyện đi tới, cô cong khóe miệng lên. Hừ, đúng là người âm hồn không tan!
“Đi!” Phun ra chữ giống như mảnh băng vụn đánh về phía cô, anh nhấc chân đi.
Cô chỉ đành đuổi theo, hậm hực bĩu môi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thấy hình, Triệu Bắc Thành như thế nào cũng không chịu tin tưởng cô gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-quan-hon/267034/quyen-2-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.