Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Tuyết chưa bao giờ thấy Lương Tuấn Đào có vẻ nghiêm nghị như thế với cô, giống như cô phạm phải vào sai lầm không thể tha thứ. Trong lúc nhất thời, cô bị anh trấn áp, lại không dám mở miệng nói lời muốn rút lui.
“Mau đánh tan ý niệm hoang đường buồn cười này đi, sau này đừng nhắc tới trước mặt anh!” Lương Tuấn Đào nói xong, cảm giác lời nói của mình quá mức cực đoan rồi. Bình tĩnh cảm xúc một chút, anh tự tay kéo cô dậy, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, thái độ và giọng điệu hòa hoãn lại, nhẹ giọng nói cho cô biết, “Nhiệm vụ lần này chúng ta chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại! Nhất định phải kiên định lòng tin, không thể bỏ dở nửa chừng!”
Cứ như vậy, bị giũa cho một trận, Lâm Tuyết vẫn lưu lại. Nhưng tâm sự của cô trở nên nặng nề, dáng vẻ rất không vui, thái độ với Lương Tuấn Đào cũng lạnh rất nhiều.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy sứ mạng quân nhân giam cầm và hạn chế cô, cảm thấy áp lực trầm trọng và trách nhiệm.
Đời này, cô sống liên tục sống rất nặng nề, luôn luôn làm một chút chuyện không thể do bản thân mình quyết định. Vốn tưởng rằng thời kỳ cực khổ đã qua, không ngờ vẫn không cách nào thoát khỏi trói buộc và đè nén. Chuyện trong cuộc sống không như ý 89%, có lẽ, cô nhất định không cách nào sống ung dung tự tại.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Tuyết hơi sa sút, uể oải, không lên tinh thần với bất cứ chuyện gì.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-quan-hon/682979/quyen-2-chuong-66-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.