Editor: Puck
“Tách” một tiếng vang nhỏ, móc dây lưng cởi ra, động tác cởi quần áo của anh rất chậm chạp, giống như mơ hồ hấp dẫn cũng giống như do dự bồi hồi.
Hai chân thon dài thẳng tắp hơn bất kỳ người mẫu nam nào, đường cong bền chắc tràn đầy sức lực kinh người, ánh sáng lờ mờ, thân thể cao to màu đồng của anh hoàn mỹ đến không thể khiêu khích, giống như tác phẩm đỉnh cao của nhà điêu khắc.
Lâm Tuyết thẹn thùng nhìn thẳng vào thân thể mê người của anh, rồi rũ lông mi thon dài xuống, chờ đợi anh tới gần.
Vén chăn lên, Lương Tuấn Đào nằm vào, nhưng không chạm vào cô. Anh chỉ nằm xuống ngủ, trừ đó ra cũng không có ý đồ gì khác.
Liếc mắt len lén nhìn anh một cái, thấy một cánh tay anh vắt lên mắt, hơi thở thong thả, từ từ có âm thanh khò khò vang lên.
Anh –– thế nhưng lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngạc nhiên ngớ ra, đây chính là tình huống trước nay chưa từng có! Lâm Tuyết theo bản năng cảm thấy cảm xúc khác thường tràn ngập lòng, giống như một miếng bông vải chặn cô thở không thông.
Có lẽ anh mệt mỏi! Dù sao cô rơi vào trong tay tổ chức Hắc Nha một ngày một đêm, anh khẳng định chưa từng chợp mắt. Chỉ có điều... Cô lo lắng thầm nghĩ, khi ám sát Sá Đặc, anh cũng một ngày một đêm không chợp mắt, nhưng anh... Rất tinh thần, giống như cho dù cố gắng nhịn một ngày một đêm cũng không hề bị trở ngại gì.
Có phải anh phát giác ra điều gì không? Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-quan-hon/683095/quyen-2-chuong-41-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.