Giữa trưa, tại đại sảnh rộng lớn như cung điện của Tào Dịch Côn bày hơn hai mươi bàn tiệc rượu phong phú khoản đãi hơn trăm chiến sĩ từ quê nhà.
Tào Dịch Côn đã đặc biệt chuẩn bị một bàn sơn hào hải vị để thết đãi Lương Tuấn Đào, Lâm Tuyết cùng vài sĩ quan tâm phúc hắn đưa tới. Do Lương Tuấn Đào dẫn theo nữ quyến, Tào Dịch Côn cũng cố ý gọi nữ nô mình sủng ái nhất tên Tát Lỵ Á lên, ngoài ra còn sắp xếp bốn người đẹp lần lượt làm bạn với Triệu Bắc Thành, Phùng Trường Nghĩa, Vân Phàm và Lê Văn Chính.
Không từ chối sự xếp đặt của hắn, bốn người yên tâm thoải mái hưởng thụ người đẹp phục vụ, thưởng thức tiệc trưa phong phú mỹ vị -- những thứ này ngon hơn nhiều so với thức ăn dạng nén và dịch năng lượng!
"Ai!" Tào Dịch Côn đột nhiên thở dài, có vẻ rất lấy làm tiếc.
"Anh Thất, chẳng phải người Trung Quốc các anh có câu ‘còn chuyện gì vui hơn bạn bè từ phương xa tới chơi’ ư? Thời điểm vui vẻ như vậy, sao đột nhiên anh lại thở dài thế?" Tát Lỵ Á ôm cánh tay tráng kiện của Tào Dịch Côn, dùng bộ ngực đầy đặn mềm mại của mình cọ xát hắn, nịnh nọt hỏi.
Tào Dịch Côn vươn bàn tay to đầy lông lá ra nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp rồi trêu đùa: "Bảo bối à, em không hiểu trái tim anh Thất đâu!"
Lương Tuấn Đào miệng nhai củ từ, đặt đũa xuống cười nói: "Tôi cũng thấy kỳ quái đó! Cậu bị gì hả?"
"Đào tử, lòng tôi anh còn không hiểu ư?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khe-uoc-quan-hon/683144/quyen-2-chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.