Tôi sống ở nhà.
Mỗi đêm nằm xuống, tôi lại nhớ đến việc bị tên cặn bã đó hành hạ, cảm giác nhục nhã như cá nằm trên thớt, chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt béo phì của gã tài xế lại hiện ra trước mắt tôi, cái miệng hôi thối của hắn lại cọ xát lên mặt tôi.
Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được, tôi luôn ngồi ở góc giường, hai mắt mở to nhìn vào tường, lẳng lặng khóc. Khi trời sáng, tôi sẽ trốn vào chăn, giả vờ ngủ, vì bố tôi sẽ lặng lẽ đến kiểm tra.
Tóc tôi rụng như lá mùa thu, tinh thần rối loạn, cơ thể gầy đi trông thấy, sợ tôi sẽ làm điều dại dột nên dì Lục đã đưa tôi về nhà bà và ngủ cùng tôi mỗi đêm.
Ở trường, nhìn thấy những bạn học khác tràn đầy sức sống, tôi bất giác rơi nước mắt, họ thật tươi trẻ và xinh đẹp, phóng khoáng và sạch sẽ.
Còn tôi đã trở thành một khúc gỗ mục nát, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối của tuổi già, đôi mắt khô cạn đã không thể nào rơi lệ được nữa.
Đôi khi ngồi trên sân thượng nhìn xa xăm, thậm chí tôi từng nghĩ:
“Tại sao người đó lại là tôi? Tại sao tôi lại gặp phải những chuyện này?”
Những câu châm ngôn đầy cảm hứng như “Sau cơn mưa trời lại sáng” hay “Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra” cũng không thể kéo tôi ra khỏi bóng tối.
Tôi mắc chứng trầm cảm.
Nhưng lúc đó Lục Xuyên Tịch đang làm gì?
Là một giáo viên trẻ, anh ấy rất bận rộn, bận rộn dạy học, bận rộn viết báo cáo đề tài, bận rộn viết luận văn. Khi hoàn thành một dự án cũ, một dự án mới lại ngay lập tức được phê duyệt.
Anh ấy đi sớm về muộn, mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, anh ấy sẽ lẳng lặng vào phòng ngủ, ngồi bên giường tôi một lát rồi rời đi.
Không còn những cái ôm tạm biệt, càng chẳng còn những nụ hôn dịu dàng lên trán.
Nhưng mỗi ngày, anh ấy sẽ nhắn tin nhắc tôi ăn uống đầy đủ, không suy nghĩ lung tung, ra ngoài đi dạo nhiều hơn, vận động khiến tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Anh ấy sẽ chia sẻ một số video thú vị và đẹp mắt cho tôi, sẽ kể lể những chuyện thú vị hàng ngày mà anh gặp phải…
Mối quan hệ này dường như không thay đổi, nhưng cũng có vẻ như đã thay đổi rồi.
Không cần giao tiếp mặt đối mặt, tôi thấy nhẹ nhõm hẳn ra, bởi vì tôi cũng không muốn gặp anh ấy với bộ dạng tiều tụy này, không muốn anh ấy nhìn thấy một tôi bẩn thỉu và tan nát như thế này.
Tôi đang trốn tránh, trốn tránh trong tình yêu của mọi người, trốn tránh một cách ích kỷ.
Khi sự việc xảy ra, tôi đã đề nghị chia tay với anh ấy, anh ấy từ chối thẳng thừng và rất tức giận, đó cũng là lần đầu tiên anh ấy nổi giận với tôi.
Anh ấy trách mắng tôi đang nói chuyện ngu ngốc gì vậy, còn nói tôi không tin tưởng anh ấy, nói rằng tôi coi anh ấy chỉ có như vậy thôi sao, nói tôi đối xử với mối quan hệ này quá hời hợt, nói bỏ là bỏ.
Tôi khóc nức nở, liên tục xin lỗi.
Anh ấy ôm lấy tôi một cách thờ ơ và nhấn mạnh nhiều lần rằng anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi, chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau.
Sau đó, tên của chúng tôi cuối cùng cũng xuất hiện trên cùng một sổ hộ khẩu.
Nhưng với tư cách là anh em.
Khi tôi được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng, anh ấy vô cùng hoảng sợ.
Anh ấy đã thuyết phục bố tôi và dì Lục, xin học bổng học tập ở nước ngoài, và xin cho tôi một chương trình trao đổi sinh viên, dẫn tôi ra nước ngoài chữa bệnh.
Bác sĩ nói thay đổi môi trường có lợi cho sức khỏe tâm lý của tôi.
Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức khiến tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi vẫn như xưa.
Những ngày tiêm thuốc và uống thuốc, anh ấy đều ở bên cạnh tôi.
Những đêm gặp ác mộng ám ảnh, anh ấy sẽ ở bên giường không ngừng an ủi tôi.
Khi chứng chán ăn tái phát, anh ấy sẽ chuẩn bị nhiều bữa ăn mỗi ngày, từng chút một thuyết phục tôi ăn.
Tôi thường cảm thấy buồn bã vô cớ, muốn tìm người để nói chuyện, anh ấy sẽ lập tức từ trường trở về.
Anh ấy cẩn thận chăm sóc tôi, chiều theo ý tôi, đối xử với tôi như một báu vật.
Nhưng dường như anh ấy chẳng mấy khi ôm tôi.
Anh ấy gầy đi trông thấy, nơi đất khách quê người, vừa phải chăm sóc tôi, một người gần như không thể tự lo liệu, vừa phải đối phó với công việc của hai trường học.
Điều đó khiến chúng tôi như một cặp đôi tị nạn ra nước ngoài.
Tôi ép mình phải phấn chấn lên, mỗi ngày đều soi gương tự động viên, tự nhủ rằng bố và dì Lục đang đợi tôi trở về, tôi vẫn muốn ở bên Lục Xuyên Tịch cả đời, sinh mấy đứa con bụ bẫm cho anh.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.