Trên bàn ăn, anh ấy trò chuyện vui vẻ với Bạch Nguyệt Nguyệt, hai người họ rất ăn ý, anh ấy vừa nói xong câu trước, Bạch Nguyệt Nguyệt đã nối tiếp câu sau, khiến dì Lục vui vẻ cười lớn.
Tôi lặng lẽ ăn cơm, tự nhủ với bản thân rằng họ là đồng môn, Bạch Nguyệt Nguyệt là khách, họ làm vậy không có gì sai cả.
Một lúc lâu sau, dì Lục đang chìm đắm trong niềm vui đoàn tụ của mẹ con, cuối cùng cũng chú ý đến sự im lặng của tôi.
“Vi Vi mệt rồi sao? Có cần vào phòng nghỉ một lát không con?”
“Nếu có khó khăn trong việc học, hãy bảo Tiểu Tịch giúp cháu, đừng để bản thân bị bệnh.”
Lục Xuyên Tịch không lên tiếng, ngược lại Bạch Nguyệt Nguyệt cười nói:
“Dì ơi, anh Xuyên Tịch học ngành kỹ thuật, Tiểu Vi học ngành xã hội, chuyên ngành khác xa quá, không thể giúp được đâu.”
Tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cơm trong miệng nuốt không trôi nữa, đầu óc trống rỗng, không khí như loãng ra khiến người ta đến hít thở cũng khó khăn.
Cảm giác tự ghê tởm bản thân chợt trào dâng, bao phủ lấy tôi.
Tôi cố gắng giữ vững sự lịch sự cuối cùng, cười nói với dì Lục:
“Không sao đâu dì, anh Xuyên Tịch rất bận, việc của cháu, cháu tự giải quyết được, dì không cần lo lắng.”
Dì Lục thấy tôi không sao, bèn tiếp tục tiếp chuyện với Bạch Nguyệt Nguyệt.
Trừ lúc ở trong bếp kêu tôi ra ngoài, trong suốt thời gian sau đó, Lục Xuyên Tịch không nói với tôi một câu nào.
Dì Lục nhìn Bạch Nguyệt Nguyệt với ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-anh-khong-con-yeu/2715575/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.