Không nhớ rõ là từ khi nào họ bắt đầu tin vào đạo Thiên Chúa.
Tôi đặt một bộ nội y trên mạng, trốn trong phòng ngủ của Lục Xuyên Tịch đợi anh về.
Tôi muốn trao bản thân cho anh, muốn hoàn toàn ở bên anh.
Nhưng điều tôi nhận được không phải là sự ngạc nhiên và yêu thương, ánh mắt của anh khi lật chăn lên, tôi cả đời cũng chẳng quên được.
Khinh bỉ, ghê tởm, không tin nổi, thất vọng, phẫn nộ…
Anh trách tôi học đâu ra những thủ đoạn bẩn thỉu này, nói tôi trông như một người phụ nữ lẳng lơ, không có lòng tự trọng.
Chúng tôi đã có cuộc cãi vã dữ dội nhất từ trước đến nay.
Thật khó tưởng tượng, một người luôn dịu dàng như Lục Xuyên Tịch, lại có ngày cãi nhau đến đỏ mặt với một người phụ nữ. Người phụ nữ vinh hạnh đó chính là tôi.
Tôi không cầu xin anh thay đổi ý định, như thế chỉ làm tôi cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp.
Tôi trực tiếp hỏi anh: “Có phải anh thấy em rất bẩn không?”
Anh không trả lời mà hỏi lại: “Em nghĩ về anh như vậy à?”
Tôi nói lời hứa không chia tay ngày xưa, là anh nói nhảm khi ăn quá nhiều hả?
Anh nói rất nhiều, gì mà coi tôi như em gái, gì mà tuổi trẻ không hiểu chuyện, nhầm lẫn giữa sự đồng hành và tình yêu, gì mà lời hứa lúc đó chỉ để giúp tôi nhanh chóng thoát khỏi đau thương và trầm cảm…
Tôi không thể nghe thêm nữa, trực tiếp tát anh một cái, nhục nhã chạy về nhà.
Tôi ngồi ngẩn người bên cửa sổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-anh-khong-con-yeu/2715576/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.