Quan hệ của tôi và mẹ chồng cực kỳ không tốt, chủ yếu do thai đầu của tôi sinh ra là con gái.
Lúc ấy tôi mới vừa được đẩy ra khỏi phòng sinh đã nghe được mẹ chồng chê bai “Sinh ra cái đồ nuôi tốn tiền”.
Bà ta chẳng thèm nhìn cháu một cái, ném lại một câu “Sớm sinh bộ ấm chén”, tối đó bà ta về quê luôn.
Mấy năm trước tôi đưa con gái về quê ăn tết, Điềm Điềm hơi ầm ĩ tí xíu, bà ta đã trừng mắt mặt lạnh răn dạy và mắng chửi.
Thế cho nên Điềm Điềm nhìn thấy bà ta hoặc là nghe được tiếng bà ta đều có phản ứng cực kỳ sợ hãi.
Hiện giờ đã qua 5 năm, con gái đã đi nhà trẻ, dưới sự khuyên bảo của chồng và bạn bè, đầu năm nay tôi mới có bầu bé thứ hai.
Tôi vốn muốn thuê người giúp việc, nhưng chồng tôi lại không rên một tiếng đón mẹ chồng lên, làm tôi trở tay không kịp.
Tôi ôm con gái về phòng ngủ chính, gọi điện thoại cho chồng mắng chửi anh ta một trận: “Sao anh đón mẹ lên?”
Chồng tôi nói vô cùng nhẹ nhàng: “Đó là mẹ anh. Bà ấy muốn đến, anh còn có thể đuổi đi chắc? Em đừng chuyện bé xé ra to.”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi Điềm Điềm vào cửa nhìn thấy mẹ ngồi trên sofa bị dọa sợ đến khóc! Anh còn cảm thấy em chuyện bé xé ra to à?”
“Đấy không phải do em chiều quá, con bé mới không thân cận với bà nội à?”
Tôi nghe anh ta nói xong, lập tức giận đến đau ngực, dứt khoát cúp máy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.