Buổi tối, tôi ôm bụng nấu cơm trong phòng bếp.
Điềm Điềm nắm góc áo tôi một giây không rời, chỉ loanh quanh trong phòng bếp.
Con bé thích nhất xem phim hoạt hình mà cũng không dám về phòng khách xem.
Trên bàn cơm, mẹ chồng Cát Tú Lan mới nếm một miếng canh thịt bò Tây Hồ đã phun ra “Phì phì phì”.
“Tôn Giai Di, cô muốn hại chết tôi phải không! Sao canh này ngọt vậy? Cô không biết tôi có bệnh tiểu đường à? Cố ý chứ gì!”
Bà ta đột nhiên ném cái thìa vào trong bát canh, trợn mắt nổi bão với tôi.
Tôi cũng bị dọa rồi, nhưng không đợi tôi bừng tỉnh, con gái Điềm Điềm đã “Òa” khóc.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Cái đồ nuôi tốn tiền, mày gào tang gì!”
Tôi vội vàng ôm con gái, trấn an cảm xúc của con bé, mới phát hiện cánh tay con gái bị canh nóng bắn vào, đỏ lên một khoảng.
Tôi cũng không còn lòng dạ nào cãi nhau với mẹ chồng, vội vàng ôm Điềm Điềm đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa.
“Gào, gào, gào, cũng chỉ biết khóc. Còn khóc là tao vứt mày ra đống rác! Phế vật vô dụng!”
Trong phòng khách vẫn truyền đến tiếng mắng của Cát Tú Lan, phiền nhiễu không ngăn nổi lọt vào lỗ tai tôi.
“Nuôi cho lắm cũng chỉ là đồ tốn tiến! Tôi bị mù mắt mới có thể để hai đứa hàng rách mẹ con cô vào cửa! Đáng thương cho thằng Tần nhà tôi, bốn đời hương khói đơn truyền, sẽ phải hủy ở trên tay hai đống thịt nát chúng mày.”
Điềm Điềm ôm cổ tôi nơm nớp lo sợ, đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-ba-noi-tro-vung-len/2697519/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.