Màn đêm sụp xuống, kéo theo hơi lạnh buốt giá len lỏi vào từng tế bào Thiển Linh. Cậu giật mình tỉnh giấc, một cảm giác tê dại xâm chiếm tứ chi. Mở mắt ra, khung cảnh kinh hoàng đập vào mắt: ánh đèn trắng lạnh lẽo hắt xuống từ trần nhà xa lạ, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào khoang mũi. Cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc bàn mổ, lạnh lẽo và vô hồn.
Sự hoảng loạn trào dâng như sóng dữ khi Thiển Linh cố gắng cựa quậy. Tay và chân cậu bị trói chặt bởi những sợi dây thừng siết đến nghẹt thở, hằn sâu vào da thịt. Một vật thể lạ nhét chặt trong miệng khiến cậu không thể thốt lên một lời van xin hay kêu cứu. "Ưm... ưm..." – những âm thanh nghẹn ứ đau đớn chỉ có thể bật ra từ cổ họng khô khốc. Cậu giãy giụa, tuyệt vọng, tiếng va chạm loảng xoảng của sợi dây trói ở cổ chân vang lên trong không gian tĩnh mịch, như một lời tố cáo câm lặng.
Rồi, một bóng người đổ xuống, che khuất đi ánh đèn phía trên. Là Lục Tễ! Khuôn mặt gã méo mó dưới ánh sáng, đôi mắt ẩn chứa một thứ bóng tối đáng sợ. Gã cúi xuống, bàn tay lạnh lẽo như băng tuyết nắm lấy cổ chân đang run rẩy của Thiển Linh.
"Xem ra em không thích bị đối xử như vậy nhỉ?" Giọng nói của Lục Tễ trầm thấp, mang theo một sự thích thú b*nh h**n. "Nhưng em có biết vì sao tôi lại muốn làm thế với em không?"
Không! Cậu không biết! Và cậu cũng không muốn biết! Thiển Linh nghiêng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920418/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.