Hai bên khách khứa lặng lẽ nhường đường, tạo thành một lối đi thẳng tắp dẫn đến linh cữu. Thiển Linh siết chặt nén hương trong tay, từng ngón tay trắng bệch vì lực. Càng tiến về phía trước, tim cậu càng đập dồn dập không yên không rõ là do khẩn trương, sợ hãi, hay vì cảm giác không thể gọi tên len lỏi trong lòng.
Bên trong linh đường âm u đến nặng nề. Quan tài đặt ở nơi sâu nhất, tránh xa mọi ánh nắng như thể cố tình chôn giấu một điều gì đó không nên nhìn thấu.
Từng cơn gió lạnh lùa vào theo từng bước chân, quấn lấy mắt cá chân như những bàn tay vô hình, lạnh lẽo đến thấu tận xương. Khi chỉ còn cách vài bước, Thiển Linh ngửi thấy một mùi hương dày đặc, mùi gỗ trầm hương tỏa ra từ cỗ quan tài vừa thanh cao vừa nồng đến mức khiến người ta buồn nôn.
Chiếc quan tài không hề đậy kín. Khi Thiển Linh khom người, cậu liếc nhanh vào bên trong. Người đàn ông nằm lặng lẽ trong quan tài còn đẹp hơn cả trong ảnh. Lông mày dài và mảnh vút lên, mang vẻ điển trai của phương Đông cổ điển. Hai hàng mi dày rậm khép chặt trên đôi mắt. Sống mũi thẳng tắp với độ cao vừa đủ. Nếu không phải đôi môi mỏng không còn chút huyết sắc, anh giống như chỉ đang ngủ mà thôi.
Nén hương dần dần cháy xuống. Thiển Linh cảm thấy cái lạnh quấn quýt ở mắt cá chân dần trở nên đặc quánh, theo bắp chân run rẩy mà bò lên trên, như có một bàn tay vô hình khổng lồ, chui vào từ khe hở quần áo. Lạnh lẽo thấu xương nhẹ nhàng hoặc nặng nề lưu lại ở bên hông.
Tay Thiển Linh cầm nén hương run rẩy đến nỗi gần như không giữ được. Cậu khom người, cơ thể run nhẹ, khuôn mặt trắng tuyết và vành tai đều ửng đỏ. Xung quanh toàn là khách khứa. Cậu không dám phát ra tiếng động chỉ có thể hé miệng như một con cá thiếu oxy mà thở hổn hển.
Cái lạnh thấu xương kia, như thể đã bị k*ch th*ch bởi trò đùa quái ác, càng trở nên điên cuồng, không hề biết điểm dừng. Nó mang theo ác ý ghê rợn, luồn lách sâu hơn, khám phá những nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể Thiển Linh. Từ cổ họng cậu, một tiếng r*n r* rùng mình bị kìm nén bật ra. Những hạt mồ hôi lạnh nhỏ li ti túa ra, lăn dài trên vầng trán căng đầy. Thiển Linh cắn chặt môi dưới, cố gắng đến tột cùng để giấu đi sự thống khổ và tủi nhục đang dâng trào.
Dù cho Thiển Linh có trì độn đến mấy, cậu cũng cảm nhận rõ ràng cái lạnh này không hề tầm thường. Nó bất thường, ám ảnh và mang theo một ý đồ đáng sợ. Nhưng lạ thay, cậu lại không thể nào thoát ra được, cứ thế cuộn tròn cơ thể đang bỏng rát vì sợ hãi, mặc cho mình bị tùy ý làm nhục dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người đang vây quanh.
"Sao vậy, không khỏe à?"
Ngay khi tiếng nói lạnh lẽo đó vang lên, tựa hồ một thứ quyền năng vô hình vừa chạm vào nơi đây chỉ nghe một tiếng "phụt" khẽ vang lên, như bong bóng mộng ảo vỡ tan trong làn khói. Một kết giới vô hình bao trùm không gian bỗng chốc sụp đổ, nhanh đến mức chẳng kịp nhận ra nó từng tồn tại.
Tất cả những gì quỷ dị và lạnh lẽo trước đó như thủy triều bị rút ngược nhanh, dữ dội, đến mức không để lại lấy một giọt nước.
Thiển Linh loạng choạng lùi một bước, như thể cuối cùng được trả lại nhịp thở thuộc về chính mình. Cậu há miệng th* d*c, lồng ngực phập phồng dữ dội, từng hơi đều như có lưỡi dao cào xé. Hơi lạnh chưa tan hết, vẫn rình rập nơi thắt lưng và bả vai — nhắc nhở cậu rằng mình vừa thoát khỏi một điều gì đó rất khủng khiếp.
Đôi mắt Thiển Linh ướt nhòe, khóe mắt đỏ hoe như một chú thỏ con lạc lõng, ngay cả hàng mi cũng cụp xuống từng chùm vì hoảng sợ. Cậu run rẩy nhìn người đàn ông đang nằm yên vị trong quan tài. Vẫn là biểu cảm ấy, động tác ấy, như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là một ảo giác ghê rợn của riêng cậu. Nhưng cảm giác lạnh buốt còn vương trên cơ thể đã tố cáo tất cả, nhắc nhở Thiển Linh rằng, chắc chắn có chuyện gì đó kinh hoàng vừa xảy ra.
" Sao lại khóc ?"
Thiển Linh ngẩng đầu, đôi mắt đối diện với Du Vân Mộ. Một khoảnh khắc sững sờ bao trùm cả hai. Trong ánh mắt của hắn, Thiển Linh bắt gặp không ít sự cảm kích một cảm xúc bất ngờ và chân thật. Cậu biết, nếu không phải Du Vân Mộ đã kịp thời lên tiếng, cậu có lẽ vẫn sẽ chìm sâu trong nỗi kinh hoàng mà không cách nào thoát ra được.
Du Vân Mộ nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, nhàn nhạt nói: "Khóc cái gì ?"
Giữa chốn đông người ồn ã, Thiển Linh làm sao có thể thốt ra những điều mình vừa trải qua? Cậu chỉ đành khẽ nói, giọng nghẹn ngào: "Anh ấy như vầng trăng sáng trong trẻo. Du Tuyên chấp nhận cưới cháu để xung hỉ, cháu vui sướng đến không nói nên lời. Nhưng mà cháu....cháu lại không những chẳng giúp được gì cho anh ấy khi anh ấy còn sống..."
Cậu nghẹn lại, âm cuối run rẩy hơn bao giờ hết: "Chỉ cần nghĩ đến đây là lần cuối cùng nhìn thấy Du Tuyên, lòng cháu.. cứ thế mà đau đến không kìm được...Tại sao chứ... ?"
Khóe mắt Thiển Linh ngấn lệ, khuôn mặt cậu đỏ bừng, gương mặt nhỏ xinh đẹp ướt đẫm, và đáy mắt tràn đầy sự ngơ ngác lẫn khó hiểu.
Du Vân Mộ chỉ im lặng.
Trong khi đó, những vị khách khác trong linh đường đã sớm bị lay động sâu sắc. Đối với một người đẹp đẽ đến vậy mà phải chịu cảnh này, đây thực sự là quá đỗi tàn nhẫn.
"Sinh tử có mệnh. Phu nhân đừng quá đau lòng, hãy nghĩ thoáng hơn một chút, đây không phải lỗi của cậu."
"Đừng khóc đến mờ mắt."
"Nếu phu nhân xảy ra chuyện gì, Du Tuyên anh ấy cũng sẽ đau lòng, vậy nên phu nhân phải tự chăm sóc tốt bản thân, buổi tối....cũng đừng buồn rồi khóc một mình nữa."
Thiển Linh bị một đám người vây quanh hỏi han, quan tâm, từng lời nói như muốn xoa dịu nỗi đau.
Trong khi đó, Du Hành đứng ở góc linh đường, khoanh tay trước ngực, hừ mạnh một tiếng.
Hắn thầm khinh bỉ: "Vốn dĩ là vì tiền mà đến, giờ lại bày đặt tình thâm nghĩa nặng." Miệng hắn tuy phỉ nhổ, nhưng ánh mắt lại không nỡ rời nửa phần khỏi khuôn mặt đẫm lệ của Thiển Linh.
Du Vân Mộ lúc này tiến lại gần, lấy đi nén hương đã cháy được một nửa trong tay Thiển Linh, thay bằng một nén hương mới toanh, rồi đặt vào tay cậu. "Đi dâng hương đi, dâng xong thì về phòng nghỉ ngơi trước."
Thiển Linh cầm nén hương tiến lại gần. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc và dáng người gầy gò mảnh khảnh của cậu, trông như không thể chấp nhận được cái chết của người mình yêu. Với tư cách là người nhà, biểu hiện của cậu hoàn toàn đủ tư cách, thậm chí còn kéo được không ít sự đồng cảm.
Cho đến khi nén hương được c*m v** lư hương, hoàn thành nghi thức tế bái, Thiển Linh cũng không xuất hiện lại cảm giác quỷ dị và lạnh lẽo như lần trước. Lễ viếng tiếp theo sẽ kéo dài suốt ba ngày.
Được Du Vân Mộ cho phép, Thiển Linh không nán lại linh đường lâu, mà sớm trở về phòng mình. Cũng chính là căn phòng Thiển Linh vừa tỉnh dậy.
Thiển Linh đẩy cửa phòng ra, dựa người vào ván cửa, mệt mỏi thở dài. Cậu ngồi xổm xuống cởi bỏ đôi giày cao gót trên chân. Bàn chân chạm xuống đất, cảm giác chân thật đó mới khiến mắt cá chân đau nhức của Thiển Linh dễ chịu hơn đôi chút.
Cậu cởi bỏ bộ sườn xám vướng víu trên người. Trên cơ thể Thiển Linh vốn trắng nõn như ngọc bỗng xuất hiện rất nhiều dấu ngón tay lốm đốm, chủ yếu tập trung ở ngực, bên hông và bên trong đùi. Những vết tích này đủ để chứng minh rằng mọi cảm giác trong linh đường không phải là ảo giác của Thiển Linh.
Đây chính là khái niệm của Ải kinh dị thần quái mà hệ thống 663 đã nói sao ?
Vậy điều kỳ quái thật sự là ai ?
Liệu đó có phải là người đàn ông nằm trong quan tài, người mà Thiển Linh gọi là chồng?
Nếu nói cậu không sợ là nói cậu đang tự lừa dối bản thân mình. Bị một người đã khuất chạm vào cơ thể, Thiển Linh nhớ lại cái cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy ấy, chỉ thấy những vết hằn trên người mình âm ỉ đau.
Thiển Linh mở tủ quần áo, muốn tìm một bộ đồ rộng rãi để mặc.
"..."
Nhưng cả tủ, ngoài những bộ sườn xám đồng điệu, chỉ có vỏn vẹn hai bộ váy ngủ dây đen. Ây dà, có lẽ quần áo của chồng cậu có vẻ hợp với cậu hơn.
Thế nhưng, Thiển Linh vốn nhát gan, không dám tùy tiện chạm vào đồ của người đã khuất. Hơn nữa, cậu cũng không tiện treo đồ lung tung khi đang livestream với đông đảo người xem. Cậu chỉ đành cắn răng lấy xuống bộ váy ngủ dây.
Bộ váy ngủ sạch sẽ, không có dấu vết đã mặc, chất liệu sờ vào mềm mại như lụa. Nhưng khi Thiển Linh tiện tay lật mặt trái ra, cậu trợn tròn mắt. Lúc này, cậu mới kinh hoàng nhận ra toàn bộ phần lưng của chiếc váy ngủ là ren khoét rỗng. Bộ đồ này hiển nhiên không phải loại đồ ngủ đơn giản như Thiển Linh dự đoán, thậm chí có lẽ còn thiếu chút nữa mới đạt được chức năng che chắn cơ thể cơ bản nhất của một bộ quần áo.
Nhưng đã cầm rồi, Thiển Linh cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn, chỉ có thể cầm quần áo vào phòng tắm, tắm xong rồi thay.
Chỉ nghe một tiếng "cách".
Cửa phòng tắm mở ra, Thiển Linh đứng ở cửa với vẻ mặt bối rối. Hơi nóng làm khuôn mặt cậu ửng hồng, vài sợi tóc ướt dính vào má và sau gáy, tạo thành những hoa văn uốn lượn như đồ đằng mang ý nghĩa thần bí.
"Đây mà gọi là quần áo sao ??? ."
— Ôi vãi cả linh hồn ạ, xem cái này thật sự không tính tiền đấy chứ @KhungDuOfficial ??
— Ụ ẹ, cái Ải này là Ải có nhiều phúc lợi nhất đối với tôi. Cảm tạ chúa !!!!
—Ủa chứ còn gì nữa, váy ngủ gọi tình rồi còn gì. Cô dâu mới về nhà chồng, muốn gây chú ý với phu quân nhưng ngại nói thẳng, thì chỉ còn cách mặc đồ mỏng manh, hở hang để quyến rũ trong im lặng thôi. Nhìn thì ngây thơ mà khéo tính lắm đó nha...
— Ôi chao, nhìn ẻm mặc kìa ....mờ lem mờ lem quá đi !!!!
Thiển Linh kéo vạt váy vốn đã khó khăn lắm mới che được đùi xuống, nhưng hành động đó chỉ càng làm cho làn da trắng tuyết ở ngực cậu thêm phần chói mắt.
Thôi được rồi, cậu từ bỏ !!!!
Vừa rồi rời đi vội vàng, cậu chưa kịp cẩn thận quan sát căn phòng. Tắm xong, cậu chỉ đơn giản đi một vòng. Trong phòng, ngoài những món đồ gỗ đỏ bình thường, thứ thu hút sự chú ý nhất chính là những lá bùa kia. Tuy nhiên, Thiển Linh thật sự không hiểu rõ về từng loại bùa, nên cũng không tìm được thêm thông tin hữu ích nào.
Thôi vậy. Nếu Du Vân Mộ bảo cậu về nghỉ ngơi, thì đừng quậy nữa, ngủ một giấc thật ngon rồi tính.
Hệ thống 663 đang định nhắc nhở cậu, thì nhìn thấy Thiển Linh đã nằm xuống, ngáp một cái rồi nói "ngủ ngon" với mọi người, sau đó chui vào chăn ngủ.
"..."
Thiển Linh chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường tân hôn của hai người. Cậu nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận một mùi đàn hương nồng đậm vấn vít quanh mình.
Bất chợt, một lực kéo mạnh vô hình ập tới, nhấn chìm cậu xuống vực sâu tăm tối. Tầm nhìn hỗn loạn ban đầu nhanh chóng trở nên rõ ràng đến rợn người. Cậu bàng hoàng phát hiện bản thân đang đứng bên ngoài chính mình — nhìn thấy cơ thể mình nằm bất động trên giường, như đang ngủ say.
Nhưng điều đáng sợ nhất là, cậu không thể cử động. Tay chân như bị trói chặt trong hư vô, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra... mà không thể làm gì.
Lúc này, cánh cửa phía sau mở ra. Thiển Linh sợ hãi lùi lại hai bước.
...Du Tuyên?!
Anh ta không phải đã chết rồi sao?
Tuy nhiên, người đàn ông kia dường như hoàn toàn không nhìn thấy Thiển Linh đang đứng một bên. Anh đi thẳng đến bên giường nơi mà "Thiển Linh" đang nằm ngủ say, hoàn toàn không hay biết có người đang tiến lại gần.
Người đàn ông thong thả tháo khăn quàng cổ, vắt lên giá áo gần đó, động tác trôi chảy đến mức quen thuộc như thể nơi đây vốn là nhà của hắn. Anh cúi người sát lại, khẽ thì thầm điều gì đó bên tai người đang nằm trên giường.
"Thiển Linh" chỉ hừ nhẹ một tiếng, mơ màng xoay mặt đi, như một cái nhíu mày nũng nịu vì bị đánh thức khỏi giấc mộng ngọt.
Thiển Linh đứng bên cạnh, lòng như lửa đốt.
Cậu suýt chút nữa muốn đập tay vào tường hét lớn: Cái quái gì đang diễn ra vậy ????
BOSS đã áp sát đến mức hơi thở gần như phả lên mặt rồi, thế mà bản thân trên giường vẫn còn ngủ say như chết?!
Thế nhưng điều xảy ra ngay sau đó khiến chính Thiển Linh cũng chết lặng.
"Thiển Linh" trên giường đột nhiên giơ tay lên không phải để phòng vệ, cũng chẳng phải để đẩy ra mà là... nhẹ nhàng vòng qua cổ người đàn ông kia.
Cậu như chú mèo nhỏ lười biếng trong giấc mơ, cậu ngoan ngoãn cuộn mình vào lòng anh, thậm chí còn vô thức hé môi thở ra một tiếng khẽ như mèo kêu mơ. Đỉnh điểm là lúc cậu nghiêng người, lộ ra phần bụng trắng trẻo mịn màng, như thể đang chờ được ai đó vỗ về dỗ dành.
Còn Thiển Linh đứng ở mép giường nhìn tất cả những điều xấu hổ vừa rồi, mặt đỏ tai hồng.
Không.....không, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Cậu thật sự không có làm nũng như vậy đâu !!!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.