Hai bên khách khứa lặng lẽ nhường đường, tạo thành một lối đi thẳng tắp dẫn đến linh cữu. Thiển Linh siết chặt nén hương trong tay, từng ngón tay trắng bệch vì lực. Càng tiến về phía trước, tim cậu càng đập dồn dập không yên không rõ là do khẩn trương, sợ hãi, hay vì cảm giác không thể gọi tên len lỏi trong lòng.
Bên trong linh đường âm u đến nặng nề. Quan tài đặt ở nơi sâu nhất, tránh xa mọi ánh nắng như thể cố tình chôn giấu một điều gì đó không nên nhìn thấu.
Từng cơn gió lạnh lùa vào theo từng bước chân, quấn lấy mắt cá chân như những bàn tay vô hình, lạnh lẽo đến thấu tận xương. Khi chỉ còn cách vài bước, Thiển Linh ngửi thấy một mùi hương dày đặc, mùi gỗ trầm hương tỏa ra từ cỗ quan tài vừa thanh cao vừa nồng đến mức khiến người ta buồn nôn.
Chiếc quan tài không hề đậy kín. Khi Thiển Linh khom người, cậu liếc nhanh vào bên trong. Người đàn ông nằm lặng lẽ trong quan tài còn đẹp hơn cả trong ảnh. Lông mày dài và mảnh vút lên, mang vẻ điển trai của phương Đông cổ điển. Hai hàng mi dày rậm khép chặt trên đôi mắt. Sống mũi thẳng tắp với độ cao vừa đủ. Nếu không phải đôi môi mỏng không còn chút huyết sắc, anh giống như chỉ đang ngủ mà thôi.
Nén hương dần dần cháy xuống. Thiển Linh cảm thấy cái lạnh quấn quýt ở mắt cá chân dần trở nên đặc quánh, theo bắp chân run rẩy mà bò lên trên, như có một bàn tay vô hình khổng lồ, chui vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920467/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.