🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác.
Thiển Linh không ít lần nhận được lời tỏ tình, nhưng lần này... người đứng trước cậu lại là Lộ Tiêu. Cảm giác ấy vừa hư ảo vừa khó tin — nếu không phải vì vẻ mặt căng thẳng và giọng nói thao thao bất tuyệt của hắn, cậu đã tưởng mình bị trêu ghẹo cho vui.
Cậu cứ im lặng như thế, khiến dân tình trên bảng bình luận bắt đầu ngứa ngáy, sốt ruột muốn nổ tung.

 

[ Bình luận trực tiếp ]

 

—Em bé ơi, em đang nghĩ gì đấy? Còn phân vân gì nữa? Từ chối thẳng đi! Không có thằng trẻ trâu nào xứng với em đâu. Em bé xinh xắn như vậy chỉ xứng với một người biết nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa thôi.
— Mấy thằng đàn ông thối tha chỉ giỏi mồm mép mật ngọt thôi, vợ đừng để bị lừa. Thằng cha này chỉ đang rình mó cơ thể em mà thôi, đúng là đồ hạ tiện!
—Thật ra tôi thấy Lộ Tiêu cũng không tệ lắm. Cái miệng thì hơi thúi theo nghĩa đen luôn nhưng bù lại biết chăm vợ, thực lực cũng ổn. Ngoài vợ ra, anh ta chẳng buồn liếc thêm ai lấy nửa con mắt.
— Mấy đứa ở trên xóa bình luận kia hết cho ông !!!! Không một thằng nào được đụng tới bé vợ của ông hết.
— Bé vợ là đá quý, còn mấy thằng đàn ông thối kia chỉ là bùn đất. Mấy người sẽ đặt đám bùn thối này ngang hàng với đá quý sao ? Sao mà mấy người này cứ thích nằm mơ nhiều vậy !!!! Tỉnh đi mấy ông cố ơi.
— Nói thật với ông luôn. Tui chờ cái ngày này lâu lắm rồi !!!!

 

..........

 

Thật ra, ngay cả khi không có những lời xôn xao trên bảng bình luận, Thiển Linh cũng sẽ không thể ở bên Lộ Tiêu.
"Nếu trước giờ, những gì anh làm... là vì muốn ở cạnh tôi, thì từ nay, anh không cần phải vất vả như vậy nữa," cậu nói chậm rãi, giọng nhẹ như gió. "Tôi... thật sự trân trọng anh, nhưng tình cảm của tôi... chưa từng vượt quá mức bạn bè."

 

Giọng cậu vẫn êm như cũ, nhưng từng lời lại như lưỡi dao, cứa thẳng vào tim Lộ Tiêu, đau hơn bất cứ vết thương chí mạng nào.
"Anh biết," hắn khàn giọng.

 

Thực ra, hắn đã sớm hiểu rằng Thiển Linh chưa bao giờ có tình cảm với mình. Thế nhưng Lộ Tiêu vẫn ích kỷ, lợi dụng sự đơn thuần của cậu để vun vén cho những toan tính của bản thân.
"Em có thể không thích anh... nhưng tất cả những gì anh làm cho em đều là tự nguyện. Anh cũng chưa từng mong em phải dùng tình cảm của mình để đáp lại."
Hắn hít sâu, rồi buông một câu nhẹ như không: "Coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Chúng ta cứ như trước đây... là được."

 

Thiển Linh chỉ im lặng.

 

Lộ Tiêu nói: "Ít nhất là....trong Ải này, có được không em ?"

 

Sau một lúc lâu, Thiển Linh nói: "Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn làm xong thí nghiệm."

 

"Để anh giúp em."

 

"Không cần." Thiển Linh khẽ từ chối. "Tôi tự làm được, anh về nghỉ ngơi đi... nếu anh vẫn muốn tiếp tục làm bạn với tôi."

 

Nghe câu nói ấy, dù không cam lòng, Lộ Tiêu vẫn lặng lẽ bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Qua lớp kính, hắn thấy Thiển Linh cúi đầu, chăm chú với những ống nghiệm trước mặt. Giọng từ chối kia vẫn văng vẳng bên tai. Lộ Tiêu biết, đó là kết quả do chính mình chuốc lấy — và cũng là điều hắn đã sớm đoán trước.

 

Nhưng hắn chưa bao giờ thuộc kiểu dễ dàng bỏ cuộc.
Lộ Tiêu hít sâu một hơi, quay lại mắng thẳng những kẻ đang hả hê trên bảng bình luận. Tâm trạng nhờ vậy cũng dịu xuống đôi chút.
"Tôi bị từ chối thì đã sao?" Hắn cười nhạt. "Ít ra tôi còn dám đứng trước cậu ấy để bị từ chối. Còn mấy người thì sao? Có làm được không?"

 

[ Bình luận trực tiếp ]

 

— Chậc, Lộ Tiêu... anh đúng là xứng đáng ế vợ.

 

— Ê, mày là "fan cuồng" trá hình hả?

 

— Thật ra bị từ chối thì đã sao. Được nhìn thấy bé hoàng tử nhỏ ngoài đời đã là ân huệ rồi. Giờ bắt tui làm trâu tui cũng làm.

 

— Nhìn ảnh mạnh mẽ dị thôi chứ, tối nay Lộ Tiêu nằm ôm gấu bông khóc vì bị từ chối nè !!! Hức, thấy anh đáng thương quá.

 

— +1 Lầu trên, tự nhiên thấy anh đang thương ghê
..........

 

Lộ Tiêu khẽ hừ lạnh. Bị từ chối một lần thì sao? Hắn sẽ tỏ tình lần thứ hai, thậm chí lần thứ ba. Chỉ cần còn một chút cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Dù sao, Thiển Linh cũng đã nói... cậu không ghét hắn.
Đó chẳng phải là một khởi đầu tốt sao?

 

Ánh mắt hắn lại vô thức hướng về phòng thí nghiệm. Bên trong, dường như Thiển Linh cũng cảm nhận được, khẽ ngẩng đầu nhìn ra.
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Lộ Tiêu nghe rõ nhịp tim mình đập gấp hơn thường lệ.

 

Trong phòng, tay Thiển Linh khẽ run. Những ống nghiệm trên bàn hơi xô lệch, tiếng thủy tinh va nhẹ như vọng ra qua lớp kính.
Bề ngoài, cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng... đây rõ ràng là một cú chấn động không nhỏ.

 

Lộ Tiêu quyết định lùi lại một bước.
Dù gì họ vẫn còn thời gian bên nhau, không nhất thiết phải gấp gáp lúc này. Nghĩ vậy, hắn xoay người rời khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm.

 

Khi căn phòng chỉ còn lại một cậu, Thiển Linh vừa tiếp tục thí nghiệm vừa để tâm trí mình trôi về những lời Lộ Tiêu đã nói trước đó.

 

Hệ thống 663: 【Run nữa là làm đổ nữa đấy. Tớ không muốn làm osin bất đắc dĩ của cậu nữa đâu!】

 

Nhờ lời nhắc nhở của hệ thống, Thiển Linh mới ổn định lại động tác trên tay.

 

663, cậu nói xem Lộ Tiêu tại sao lại thích t ? Anh ấy không phải thích những người chơi mạnh mẽ sao? Một đứa vô dụng như tớ chỉ tổ làm anh ấy rước thêm phiền phức mà thôi.

 

Hệ thống 663: 【... Yêu đương và chọn đồng đội là hai chuyện khác nhau mà.】

 

Ngay cả khi ký chủ nhỏ của nó thật sự yếu đuối, chỉ cần dựa vào gương mặt xinh đẹp này thôi, nếu cậu gật đầu đồng ý, với tính cách của Lộ Tiêu, hắn chắc chắn sẽ ôm cậu suốt cả ngày. Mạnh hay yếu đối với hắn, hoàn toàn không quan trọng.

 

Thiển Linh khẽ thở dài: Tớ cứ tưởng...tớ và anh ấy sẽ là bạn tốt của nhau.
Không ngờ Lộ Tiêu lại muốn bước thêm một bước.

 

Cậu lắc đầu, nhủ thầm rằng không nên nghĩ nhiều. Dù sao, sau khi rời khỏi Ảinày, hai người có lẽ sẽ trở thành người xa lạ, chẳng còn mấy cơ hội để ở bên nhau nữa.

 

Thiển Linh tập trung hoàn toàn vào thí nghiệm trước mặt. Khi hoàn thành và bước ra ngoài, bầu trời đã ngả sang sắc hoàng hôn cam vàng.
Cậu khẽ vươn vai.

 

Bỗng khóe mắt thoáng bắt được một tia sáng lóe lên phía sau. Cậu quay lại — buồng sinh vật trong phòng thí nghiệm phát ra tiếng kính vỡ rắc rắc.
Mắt Thiển Linh mở lớn.

 

Lão Thất, vốn bị nhốt bên trong, đã trở lại trạng thái bạo tẩu. Gã phá vỡ lớp kính bảo hộ và lao thẳng về phía cậu.
Một luồng nguy hiểm lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Thiển Linh không dừng lại một giây, lập tức quay người bỏ chạy.

 

Tiếng bước chân đuổi sát vang vọng khắp hành lang.
Cậu ấn nút thang máy, và cánh cửa kịp đóng lại chỉ trước khi đối phương nhào tới đúng một giây.
Thiển Linh thở ra, tưởng như đã an toàn.

 

Đúng lúc đó, trần thang máy vang lên một tiếng "rầm" nặng nề, như có vật gì rơi xuống. Ngay sau đó, nắp trần bị hất tung. Một bóng đen nhảy thẳng xuống.
Đồng tử Thiển Linh co rút. Cậu lùi sát vào góc, sau lưng là bức tường kim loại lạnh lẽo, trước mặt là một kẻ biến dị mất hoàn toàn ý thức. Thang máy vẫn lao nhanh xuống.

 

Khoảnh khắc đối phương lao tới, Thiển Linh nhắm chặt mắt lại.

 

...

 

Trong phòng giám sát, ba người cùng xem lại đoạn video. Mắt họ đỏ ngầu, bàn tay siết chặt đến mức gân xanh nổi lên. Ai cũng nghĩ giây tiếp theo sẽ là cảnh máu đỏ tung tóe.
Nhưng thay vào đó, kẻ biến dị chỉ đánh mạnh vào cổ Thiển Linh, khiến cậu ngất xỉu, rồi bế đi.

 

"Cái này... là sao?"
Họ kinh ngạc.
Một kẻ biến dị chỉ biết tấn công, sao lại không giết, mà chỉ đánh ngất và mang Thiển Linh đi?
"Tên đó rốt cuộc muốn làm gì ?"

 

Lộ Tiêu nhìn sang Hạ Tư. Nếu hôm nay không vì bị gã quấy rối, hắn đã không bỏ Thiển Linh lại mà về trước.
Hạ Tư chỉ đáp ngắn gọn: "Không rõ."

 

Lộ Tiêu tóm chặt cổ áo Hạ Tư, ấn mạnh anh ta xuống bàn làm việc, giọng đầy sát khí:
"Nếu em ấy có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ biến anh thành bữa tối cho lũ quái vật đó."

 

Lộ Tử Dục đứng một bên, không hề có ý định can ngăn.
Hạ Tư chỉ lạnh nhạt đáp:"Nếu anh nghĩ việc hữu ích nhất bây giờ là đánh nhau nội bộ... thì cứ tiếp tục đi."

 

Lộ Tiêu siết tay thêm một nhịp, rồi mới buông ra.
Hạ Tư chỉnh lại cổ áo, ánh mắt sắc lạnh: "Đám sinh vật đột biến này tiến hóa rất nhanh. Không loại trừ khả năng chúng đã có ý thức độc lập. Gã đó chọn mang người đi thay vì giết, nhưng mục đích... tạm thời chưa thể xác định."

 

"Nói mấy cái câu vô nghĩa đó làm gì." Lộ Tiêu cau mày, tua lại đoạn video, mắt quét kỹ từng khung hình để tìm dấu vết của Thiển Linh. Khi màn hình bắt được hình ảnh một cột mốc bên đường, hắn lập tức dừng lại.

 

Là hướng đó.

 

Cả đội đều quen thuộc với địa điểm này — nơi họ từng phát hiện phi thuyền của người ngoài hành tinh, và giờ đã trở thành ổ chính của lũ quái vật.

 

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng đặc.

 

Nhưng Lộ Tiêu chẳng bận tâm. Hắn đứng phắt dậy, Lộ Tử Dục lập tức theo sát.
Khi hai người chuẩn bị bước ra, cánh cửa cảm ứng bất ngờ khép lại.

 

"Các anh định cứu người bằng cách nào?" Hạ Tư lạnh lùng chặn đường. "Chỉ với hai người, chẳng phải là đi tìm cái chết sao?"

 

Lời tuy khó nghe, nhưng sự thật đúng là vậy — một giọt nước rơi xuống sa mạc, chẳng thể thay đổi điều gì. Với sức của họ, chống lại cả bầy quái vật chẳng khác nào mộng tưởng viển vông.

 

Trong mắt Lộ Tiêu ánh lên vẻ tối tăm và tàn nhẫn:
"Trừ khi anh có cách, nếu không... tốt nhất đừng chắn đường tôi."

 

Hạ Tư không đáp, chỉ bước đến tủ nuôi cấy sinh học, nơi đặt kết quả thí nghiệm mới nhất của họ. Ánh mắt anh ta thoáng nheo lại.

 

"Tôi vốn định tối ưu hóa và cải tiến thêm, nhưng e là bây giờ không còn kịp nữa." Hạ Tư mở tủ, lấy ra một ống nghiệm. "Đây là vắc-xin, cũng là vốn liếng của chúng ta."

 

Trong văn phòng trung tâm, bầu không khí đặc quánh đến nghẹt thở. Người đàn ông tóc vàng xoay khối Rubik trong tay, rồi không chút do dự tháo rời từng mảnh. Trên bàn làm việc, xương cốt chất thành từng chồng.

 

Cánh cửa văn phòng mở ra, ánh sáng lùa vào.
Người hầu cúi đầu, kính cẩn thưa: "Thưa tư lệnh, tổ trưởng Hạ Tư đã đến."

 

Động tác của người đàn ông tóc vàng khựng lại. Anh ngẩng đầu, đôi mắt như phủ một lớp sương lạnh lẽo, quét qua ba người vừa bước vào, rồi dừng hẳn ở Hạ Tư.
"Không ngờ anh vẫn còn dám đến gặp tôi."

 

Hạ Tư bình tĩnh đáp: "Tất cả các dự án nghiên cứu trong phòng thí nghiệm của tôi đều do ngài phê duyệt. Mọi chuyện hôm nay... đâu thể nói là không liên quan đến ngài."

 

Người đàn ông tóc vàng nhướng mày: "Tổ trưởng Hạ đến đây chỉ để trách móc tôi sao?"

 

"Đương nhiên là không." Hạ Tư ngắt lời, giọng trầm ổn. "Tôi đã tìm ra vắc-xin chữa trị. Nếu ngài không tin, có thể thử ngay bây giờ."

 

"Làm sao tôi lại không tin đồ của tổ trưởng Hạ được chứ."
Dù nói vậy, anh vẫn ra hiệu cho người hầu mang lên một kẻ biến dị. Dù tay chân và miệng đều bị khống chế, khi Hạ Tư tiến lại gần, nó vẫn vùng vẫy dữ dội.

 

Hạ Tư không chớp mắt, tiêm một mũi thật dứt khoát.
Ngay lập tức, kẻ biến dị ngừng giãy, trạng thái hung hãn tan biến nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nó gập người, nôn khan; từ khe miếng bịt miệng, một thứ chất lỏng đen đặc trào ra, kèm theo một con nhện nhỏ giãy giụa rồi bất động.

 

Một lúc sau, người kia lấy lại ý thức. Ánh mắt bối rối đảo quanh, giọng khàn khàn:
"Đây... là đâu?"

 

Người đàn ông tóc vàng khẽ vỗ tay: "Không tồi. Quả nhiên danh bất hư truyền. Đưa người này đi theo dõi thêm."

 

"Rõ."
Người hầu đưa bệnh nhân đã được chữa khỏi rời đi.

 

"Nếu đã có cách chữa trị..." Ánh mắt người đàn ông tóc vàng nheo lại. "Vậy, điều kiện để duy trì là gì—nói đi."

 

Hạ Tư nói: "Tôi có thể lập tức bắt đầu tham gia cứu chữa, nhưng tôi có điều kiện. Tôi cần ngài giúp tôi tìm một người."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.