Cánh tay người đàn ông khẽ siết, dễ dàng cuốn cậu ra khỏi căn hầm tối tăm, ẩm ướt.
Thiển Linh bật khỏi vòng tay ấy, loạng choạng bám vào bức tường lạnh, nôn khan đến mức cả cơ thể run rẩy. Những ngón tay mảnh khảnh, trắng bệch bấu chặt mặt tường, gân xanh nổi rõ dưới làn da tái nhợt rồi biến mất dưới ống tay áo. Mỗi lần gập người, xương bả vai gầy guộc lại lộ ra dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa mong manh vừa đau đớn.
Người đàn ông lặng lẽ đưa ra một chiếc khăn tay. "Tôi đã cảnh báo em là đừng ăn quá no rồi."
Cơ thể Thiển Linh khẽ run. Ai mà nghĩ được, chính người này lại dẫn cậu vào nơi khốn cùng đó. Ý nghĩ vừa lóe lên, dạ dày lại quặn thắt dữ dội.
Chiếc khăn tay vẫn lơ lửng giữa không trung, không được đón nhận. Kiên nhẫn trong mắt gã dần cạn. Gã đàn ông mạnh mẽ kéo cậu lại, nhưng ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt đỏ hoe ngấn nước kia, liền khựng lại. Trong ánh nhìn uất nghẹn và đau đớn ấy, gã thoáng sững sờ.
Thiển Linh vốn đã khó chịu, nay lại đối diện gương mặt kẻ gây ra tất cả, mọi cảm xúc vỡ òa.
" Tôi không cần ngài thương hại tôi ! "
Cậu gạt mạnh người đàn ông ra, ngã người vào tường, ôm bụng ngồi sụp xuống, co mình thành một cục nhỏ. Những lọn tóc rối bù trên đầu cũng như đang phản kháng.
"..."
Gã hoàn toàn có thể kéo cậu về chỉ trong chớp mắt, nhưng dáng vẻ đáng thương ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920566/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.