🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cánh tay người đàn ông khẽ siết, dễ dàng cuốn cậu ra khỏi căn hầm tối tăm, ẩm ướt.
Thiển Linh bật khỏi vòng tay ấy, loạng choạng bám vào bức tường lạnh, nôn khan đến mức cả cơ thể run rẩy. Những ngón tay mảnh khảnh, trắng bệch bấu chặt mặt tường, gân xanh nổi rõ dưới làn da tái nhợt rồi biến mất dưới ống tay áo. Mỗi lần gập người, xương bả vai gầy guộc lại lộ ra dưới lớp áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi lạnh, vừa mong manh vừa đau đớn.

 

Người đàn ông lặng lẽ đưa ra một chiếc khăn tay. "Tôi đã cảnh báo em là đừng ăn quá no rồi."

 

Cơ thể Thiển Linh khẽ run. Ai mà nghĩ được, chính người này lại dẫn cậu vào nơi khốn cùng đó. Ý nghĩ vừa lóe lên, dạ dày lại quặn thắt dữ dội.
Chiếc khăn tay vẫn lơ lửng giữa không trung, không được đón nhận. Kiên nhẫn trong mắt gã dần cạn. Gã đàn ông mạnh mẽ kéo cậu lại, nhưng ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt đỏ hoe ngấn nước kia, liền khựng lại. Trong ánh nhìn uất nghẹn và đau đớn ấy, gã thoáng sững sờ.

 

Thiển Linh vốn đã khó chịu, nay lại đối diện gương mặt kẻ gây ra tất cả, mọi cảm xúc vỡ òa.
" Tôi không cần ngài thương hại tôi ! "

 

Cậu gạt mạnh người đàn ông ra, ngã người vào tường, ôm bụng ngồi sụp xuống, co mình thành một cục nhỏ. Những lọn tóc rối bù trên đầu cũng như đang phản kháng.

 

"..."

 

Gã hoàn toàn có thể kéo cậu về chỉ trong chớp mắt, nhưng dáng vẻ đáng thương ấy lại khiến bàn tay đang giơ ra chùng xuống. Rõ ràng gã chưa chạm tới giới hạn cuối cùng – chỉ là dọa nạt thôi – vậy mà cậu lại trông như thể bị dồn ép đến tuyệt vọng.

 

Người đàn ông khẽ thở dài, rồi cũng ngồi xổm xuống cạnh bên.
"Không thoải mái sao ?"

 

Thiển Linh vùi mặt, im lặng.
Gã ngẫm nghĩ vài giây, giọng trầm thấp lại vang lên: "Muốn nói thì nói. Hay là... em muốn ở lại với đám kia ?"

 

Cơ thể bất động cuối cùng cũng run rẩy. Thiển Linh miễn cưỡng ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, cau mày khe khẽ: "Đau quá."

 

"Đau ở đâu?"

 

Ngón tay Thiển Linh siết chặt vạt áo sơ mi, những nếp nhăn hằn sâu như phản chiếu cơn quặn thắt trong lòng. Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dù còn đang giận, Thiển Linh vẫn vô thức kéo tay gã đàn ông tóc vàng, đặt lên bụng mình, giọng khàn khàn:

 

"Ở đây."

 

Giống như một bé cừu non ngây thơ phơi bày điểm yếu trước con sói săn nguy hiểm. Ngón tay người đàn ông khẽ ấn xuống, gương mặt Thiển Linh nhăn lại, môi mím chặt.
"Đau lắm sao? Để tôi xoa cho em nhé?"

 

Không đợi cậu trả lời, bàn tay to lớn, ấm nóng kia luồn qua lớp vải mỏng, chậm rãi xoa bóp nơi dạ dày. Vành tai Thiển Linh đỏ bừng.

 

Ngồi xổm quá lâu khiến chân tê dại, cả người cậu nghiêng về phía trước, một tay bám lấy bờ vai rộng lớn, dồn trọng tâm lên người gã. Cảm nhận sự gần gũi ấy, người đàn ông chỉ khẽ lắc đầu, như thể chút sức nặng đó chẳng hề ảnh hưởng.

 

Sao mà....lại yếu đuối thế này. Cứ như đang chăm một bé hạt đậu nhỏ vậy !

Người đàn ông nghĩ thầm, bàn tay càng dịu dàng hơn, vừa xoa vừa thấp giọng:
"Em không thích những thứ bẩn thỉu đó, chúng ta sẽ làm sạch chúng, được không?"

 

"Làm sạch ?"

 

"Ừ. Về mặt sinh học, bọn họ đã chết từ lâu rồi. Thứ duy nhất khiến họ còn động đậy là ký sinh trùng trong não. Làm sạch chúng... cũng coi như cho họ sự giải thoát cuối cùng."

 

Thiển Linh im lặng. Chỉ có lồng ngực phập phồng chứng minh cậu vẫn còn là con người chứ không phải một con rối xinh đẹp.

 

Tưởng chừng không có câu trả lời, cậu khẽ ngẩng đầu. Khóe mắt hoe đỏ, đôi con ngươi đen láy phản chiếu bầu trời xanh và cả bóng dáng người đàn ông tóc vàng .
Giọng cậu run nhẹ: "Họ đã vì nhiệm vụ mà nằm xuống... đáng lẽ không nên rơi vào một kết cục u buồn như thế."
Khoảnh khắc ấy, khó ai có thể chống lại.

 

Ngón tay người đàn ông lướt qua mái tóc mềm mại, giọng gã trầm xuống: "Tôi sẽ dùng nghi thức liệt sĩ để tổ chức tang lễ cho họ, xứng đáng với những gì họ đã chiến đấu."

 

Dứt lời, gã bế cậu lên, đưa thẳng về phòng y tế.
...................................

 

Sau khi kê thuốc, bác sĩ Tôn đứng ngoài phòng bệnh, nhìn gã: "Thưa Tư Lệnh, ngài không nên đối xử với bệnh nhân như vậy. Cậu ấy cần được nghỉ ngơi nhiều hơn."

 

Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông thoáng dịu lại: "Tình trạng cậu ấy bây giờ thế nào rồi ?"

 

"Cậu ấy uống thuốc xong rồi nên nghỉ một giấc. Thể trạng vốn yếu, cộng thêm tâm lý ảnh hưởng, nếu không chăm sóc cẩn thận e rằng sẽ để lại di chứng."
Người đàn ông cau mày, liếc qua khe cửa phòng bệnh. Trên giường, một dáng người nhỏ bé đang cuộn mình trong chăn, hơi thở đều đặn như đang say ngủ. Ánh mắt gã dừng lại một thoáng, rồi thu về, lạnh giọng dặn bác sĩ Tôn:
"Mạng sống của cậu ấy rất quan trọng, không được phép có bất kỳ sai sót nào."
"Vâng." – bác sĩ Tôn cúi đầu đáp.

 

Khi người đàn ông đã rời đi, ông mới dám thở ra một hơi, lòng đầy thắc mắc: Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này?

 

Gã bước nhanh về văn phòng, mở liên lạc video. Mấy khung hình ảo lập tức bật lên, hiện ra vài gương mặt đàn ông trung niên chưa kịp chuẩn bị, dáng vẻ lúng túng, chật vật. Trong mắt người đàn ông tóc vàng chỉ còn đọng lại sự lạnh lẽo và khinh miệt.

 

"Tư Lệnh, ngài..."
"Các người có hai phút để chuẩn bị lại cho tươm tất. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp sau 2 phút nữa."
"Vâng!"

 

Ngắt liên lạc, ánh mắt gã rơi xuống khối Rubik vỡ vụn trên bàn. Nhớ ra điều gì, khóe môi người đàn ông khẽ nhếch, ngón tay tùy ý đẩy ngã một khối Rubik khác.

 

Hai phút sau, cuộc họp bắt đầu.
Một vài người lần lượt báo cáo: "Từ khi ngài đưa cậu Thiển Linh về, mấy kẻ ngấm ngầm kia im ắng hẳn. Trên mạng xã hội cũng toàn những bài viết ủng hộ ngài."
"Chiêu này của ngài, lợi dụng cậu ấy thật cao tay."

 

"Lợi dụng?"

 

Giọng người đàn ông tóc vàng lạnh đến mức khiến cả không gian như đông cứng. Ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía kẻ vừa lỡ lời.

 

"Lợi dụng cái gì cơ ?"

 

Kẻ kia lập tức toát mồ hôi lạnh, lắp bắp: "Ngài... ngài không phải vì muốn ổn định lòng đám dân đen đó nên mới đưa cậu Thiển Linh về sao..."

 

"Ha."

 

Tiếng cười khẽ vang lên, nhẹ mà khiến lòng người run rẩy.
Kẻ kia vội vàng cúi đầu, run giọng: "Tôi sai rồi... là tôi lòng dạ hẹp hòi. Xin Tư Lệnh rộng lượng đừng để bụng..."

 

"Muộn rồi."

 

Ngón tay người đàn ông khẽ gõ, cửa sổ video lập tức tối đen. Bầu không khí còn lại lặng ngắt, chẳng ai dám thở mạnh. Ai cũng rõ tính khí của người này tàn nhẫn đến mức nào, cái danh tiếng chẳng mấy tốt đẹp cũng vì thế mà lan xa. Những kẻ từng ở cạnh gã, thay đổi hết lớp này đến lớp khác, nhưng chẳng một ai phá vỡ nổi lớp phòng ngự phủ đầy bụi lạnh quanh con người ấy.

 

Cao ngạo mà cô độc, vừa đáng sợ, vừa có chút đáng thương.

 

Trong phòng bệnh, sau một giấc ngủ chập chờn, Thiển Linh mở mắt. Trước mặt cậu là bóng dáng người đàn ông đang ngồi lặng lẽ bên giường. Trong ánh mắt cậu thoáng hiện một tia hoảng hốt cùng sợ hãi.

 

"Cảm thấy khá hơn chút nào chưa ?" – giọng người đàn ông tóc vàng trầm thấp.

 

Thiển Linh thấp thỏm gật đầu, ánh nhìn như đang dò tìm điều gì.

 

"Đừng lo, không có phát trực tiếp." Người đàn ông chậm rãi nói tiếp. " Em đói không?"

 

Cậu do dự một lúc rồi mới gật đầu.

 

Trên bàn đã bày sẵn đầy đủ món ăn, thơm ngát và bắt mắt. Nhưng Thiển Linh chỉ ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống: "Tôi mệt rồi, tôi chỉ muốn ngủ thôi."

 

Nếu không phải tận mắt thấy khẩu phần ăn ít ỏi của cậu từ sáng, có lẽ gã đã tin.

 

"Nếu em chịu hợp tác, chuyện liên quan đến Hạ Tư, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Cả nguồn năng lượng hiếm em tìm, chúng ta đều có thể ngồi xuống mà bàn."

 

Động tác đứng dậy của Thiển Linh khựng lại. Cậu chằm chằm nhìn đối phương, cảm nhận rõ ràng rằng gã không hề nói đùa.
Do dự một thoáng, cậu ngồi lại, giọng nhỏ nhưng kiên định: "Tôi sẽ hợp tác."

 

Khóe môi người đàn ông cong lên, ánh mắt lóe chút thỏa mãn. Gã nhấc đũa, gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát trước mặt cậu.
"Ăn đi."

 

Thiển Linh cau mày, im lặng vài giây rồi ngẩng đầu hỏi: "Chỉ cần thế thôi sao?"

 

Dường như bị sự thẳng thắn đến mức ngây ngô ấy chạm vào, người đàn ông bật cười khẽ.

 

"Đương nhiên không chỉ có vậy. Đây mới chỉ là một trong số các điều kiện mà thôi."
"Nếu anh lừa tôi thì sao?"

 

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm lạnh: "Ngoài tin lời tôi, em còn lựa chọn nào khác không?"

 

Thiển Linh mím môi. Cậu giống như một bé thỏ nhỏ bị kẻ săn mồi áp chế, không còn sức phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn cầm đũa lên, ăn món ăn mà đối phương đưa đến.

 

Lúc trước cậu nói đã no, kỳ thật chỉ là giận dỗi. Dưới sự "ép ăn" không ngừng của người đàn ông, chẳng biết từ khi nào cậu đã ăn rất nhiều. Khi cậu thật sự thấy no, đối phương cũng vừa vặn buông đũa.

 

"Bé con của tôi ngoan lắm."

 

Người đàn ông đặt đũa xuống, lấy khăn giấy, chậm rãi lau đi vết nước đọng ở khóe môi cậu.

 

Tư thế ấy khiến Thiển Linh chết lặng, vội khẽ tránh ra: "Anh không cần làm vậy. Không có ai nhìn cả... tôi tự làm được."

 

Người đàn ông cúi xuống, lạnh nhạt ấn môi cậu lại: "Hợp tác, quên nhanh vậy sao ?"

 

Thiển Linh im lặng, nhưng trong lòng lại gào lên với hệ thống: Grừ....grừ.....tên này quá đáng thật đó. Tớ muốn rời khỏi nơi này...... Hức...Hức...

 

Hệ thống 663 không biết dỗ dành, chỉ thản nhiên đáp:【Ra ngoài rồi sẽ không có đồ ăn ngon như vậy nữa đâu.】

 

Thiển Linh sững lại, cảm giác tủi thân càng dâng cao: Không lẽ tui lại gục ngã chỉ vì đồ ăn ngon? Ờ thì nó ngon thiệt... nhưng tui cũng còn chút tự trọng chứ bộ!

 

Hệ thống 663 im lặng một lát rồi nói: 【Vậy rời khỏi đây...thì cậu sẽ đi đâu ? 】

 

Câu hỏi ấy khiến Thiển Linh nghẹn lời. Từ trước đến nay, mọi hành động của cậu đều có người khác hỗ trợ. Hiện tại, điều duy nhất cậu muốn là đến phòng thí nghiệm... nhưng nghĩ tới Hạ Tư, cậu lại sợ chính mình sẽ trở thành gánh nặng cho anh mất.

 

Hệ thống 663 tiếp tục:【Điều kiện cơ bản để vượt qua Ải này... chính là tồn tại và sống sót. Ở bên cạnh tên khùng, là cách tốt nhất cho cậu rồi !】

 

Thấy cậu ngẩn người, người đàn ông nghiêng đầu hỏi: "Đang nghĩ gì vậy ?"

 

Thiển Linh: "..."
Tui sẽ không nói cho anh nghe đâu .... Hứ....Đồ đàn ông tồi tệ !!!!

 

Khóe môi người đàn ông hơi nhếch lên, như đã nhìn thấu: "Nghĩ cách chạy trốn sao?"

 

Bị chạm đúng tim đen, ánh mắt Thiển Linh thoáng dao động, lóe lên chút hoảng hốt. Cậu không dám nhìn thẳng vào gã, lắp bắp: "Không... không có mà."

 

Người đàn ông chỉ liếc qua, nhưng không tiếp tục vạch trần. Gã rút thiết bị liên lạc, bấm một dãy số.

 

Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng cung kính: "Tổng Tư Lệnh."

 

"Thả mấy người của viện nghiên cứu ra."

 

Đối phương sững lại, rõ ràng không ngờ tới mệnh lệnh này: "Nhưng thưa ngài... trong tay bọn họ còn giữ cả vị trí lẫn tài liệu nghiên cứu. Một khi thả ra, hậu quả có thể là hiểm họa khôn lường..."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.