Với khí chất uy nghiêm của kẻ đứng trên muôn người, từng lời nói của người đàn ông tóc vàng rơi xuống nặng tựa châu ngọc, dồn dập đến mức khiến Thiển Linh khó mà thở nổi.
Cậu khẽ mím môi, sắc đỏ nơi vành môi lõm xuống, đáy mắt ánh lên vẻ mong manh, ngây thơ đến đáng thương—trong trẻo hệt như dáng vẻ không vướng bụi trần của mình.
Người đàn ông khẽ cười. Gã vốn mê đắm những thứ đẹp đẽ, tinh khiết và quý giá—càng khiến người ta chỉ muốn chiếm hữu và làm vấy bẩn. Gã đưa tay lên, ch*m r** v**t v* mái tóc mềm mượt của cậu, ngón tay lướt qua như đang thưởng thức một báu vật.
"Chỉ cần dựa trên nền tảng này, mối quan hệ của chúng ta sẽ mãi gắn chặt, không thể bị chia cắt. Em và tôi... vốn có cùng một cấu tạo sinh học."
Bàn tay hắn di chuyển, lướt qua đôi mắt hiếm có, đẹp đến ngỡ ngàng.
"Em chỉ cần nhớ... cả hai chúng ta mới thật sự là người một nhà."
Cả người Thiển Linh run lên. Cậu theo phản xạ lùi lại nửa bước. Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên vành tai đỏ bừng của cậu, nụ cười bên môi càng thêm sâu. Gã khẽ ấn nút bên cạnh, cánh cửa phía sau lập tức mở ra.
Một người hầu bước vào, cúi đầu cung kính: "Thưa tư lệnh."
"Ừm, đưa em ấy đi nghỉ."
"Vâng," người hầu đáp, vẫn giữ dáng khom lưng, không dám nhìn thẳng Thiển Linh. "Mời cậu đi lối này."
Thiển Linh bước đi rất nhanh, như chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920565/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.