🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giữa khung cảnh hỗn loạn, Thiển Linh bị dòng người xô đẩy đến mức gần như đứng không vững. Tiếng la hét, tiếng gào khóc vang dội bên tai, dồn dập đến mức choáng ngợp.

 

"Thiển Linh."

 

Một giọng gọi khẽ cất lên. Cậu theo bản năng quay đầu. Ngay khoảnh khắc đó, một vệt sáng xanh biếc lướt qua, xé toạc màn đêm đặc quánh.
Thiển Linh sững người.

 

Hạ Tư tiến đến gần, trên tay nâng một chiếc lồng kính trông như quả cầu pha lê, bên trong ẩn chứa nguồn năng lượng bí ẩn mà họ đã lấy được từ phi thuyền. Anh như tách biệt khỏi cơn hỗn loạn xung quanh, bình thản đến lạ. Ánh sáng xanh nhạt hắt lên chiếc áo blouse trắng, khiến anh nổi bật giữa biển người náo động.

 

Thiển Linh bước thêm vài nhịp, ánh sáng ấy lại khiến cậu thấy bình yên, ấm áp một cách kỳ lạ. Hạ Tư đặt quả cầu vào tay cậu. Tức thì, chiếc áo trắng của Thiển Linh loang phủ một tầng sáng xanh mờ, vạt áo lấp lánh như phủ đầy tinh quang, trông tựa một vì sao yên tĩnh giữa dòng chảy hỗn loạn của thời gian.

 

Hạ Tư thoáng ngẩn ngơ, gần như bị cuốn vào vẻ đẹp ấy.

 

"Anh Hạ Tư..." – Thiển Linh khẽ gọi.

 

Anh giật mình tỉnh lại, khẽ đáp:
"Đi thôi. Những nguồn năng lượng khác đều ở trên phi thuyền. Tôi đã thiết lập lộ trình rồi, nó sẽ đưa cậu đến nơi cậu muốn."

 

"Anh... không đi cùng tôi sao ?" – Gương mặt Thiển Linh thoáng hiện nét hoảng hốt.

 

Thấy vẻ lo lắng đó, Hạ Tư bật cười khẽ:
"Trong mắt tôi, bọn chúng chưa từng là bạn bè hay đồng đội. Tất cả những gì tôi làm... đều chỉ vì em."
Giữa cơn hỗn loạn, giọng anh lại yên bình đến mức quý giá.

 

Nhưng ngay giây sau, một vị khách bị cắn thương bất ngờ lao tới, gào thét dữ dội. Thiển Linh lùi vội lại một bước, rồi cố đứng vững, dõi mắt về phía Hạ Tư. Khoảng cách giữa họ bị xé toạc, xa đến nghẹn lòng.

 

Từ xa, anh nói vọng sang: "Đi đi, làm những điều mà em mong muốn."

 

Thiển Linh khựng người, ôm chặt quả cầu trong ngực. Cậu cúi đầu thật sâu, rồi xoay người bỏ chạy về phía lối ra. Vạt áo tung bay như cánh hoa mỏng manh trong gió, lấp lánh tinh khôi, đẹp đến mức hư ảo – như một giấc mộng ngắn ngủi nơi trần thế.

 

Thiển Linh thoát ra khỏi phòng tiệc. Gió lạnh quất thẳng vào mặt, khiến cậu lập tức tỉnh táo. Trong bóng tối đặc quánh, một chiếc phi thuyền lặng lẽ đậu trên bãi cỏ, cánh quạt xoáy tung từng nhánh cỏ vụn xung quanh. Cậu gồng mình bước ngược dòng khí lạnh tiến lại gần.

 

Đến cửa phi thuyền, một tiếng "đing" vang lên:
"Thông tin nhận dạng đã xác nhận."

 

Khoang cửa mở ra. Thiển Linh vội vàng một tay vịn khung cửa, trèo vào trong. Chương trình tự động đã được thiết lập sẵn lập tức khởi động. Qua lớp kính trong suốt, cậu thấy phi thuyền từ từ nhấc bổng, lơ lửng bay lên. Không gian bên trong yên tĩnh đến mức gần như chẳng có chút rung lắc nào.

 

Ngay khi cậu vừa định thở phào, phi thuyền bất ngờ chấn động dữ dội. Tim Thiển Linh thắt lại.

 

"Cảnh báo. Cảnh báo. Phát hiện lực lượng nhiễu loạn không rõ. Có kích hoạt chế độ loại bỏ không?"

 

Cùng lúc đó, hình ảnh bên ngoài được chiếu lên màn hình ảo. Một đám dị biến với gương mặt trắng bệch, cổ còn hằn những vết thương rợn người, lơ lửng trong không trung. Chúng bám chặt vào chân đế phi thuyền, lớp này chồng lên lớp khác, nối tiếp nhau như một chuỗi quân bài vô tận.

 

Số lượng càng lúc càng nhiều, phi thuyền nghiêng hẳn sang một bên. Thiển Linh bị ép chặt vào thành khoang.

 

"Có kích hoạt chế độ loại bỏ không?" – giọng máy lạnh lùng nhắc lại.

 

Không do dự, cậu lập tức nhấn: "Có."

 

"Xin hãy thắt dây an toàn."

 

Thiển Linh vừa kịp gài chốt, phi thuyền đột ngột tăng tốc. Một cú ngoặt gắt khiến cả người cậu gần như văng ra, suýt đánh rơi cả quả cầu đang ôm chặt trong lòng. Toàn thân cậu chao đảo, cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị đảo tung rồi sắp xếp lại từ đầu. Mãi đến khi phi thuyền lấy lại cân bằng, cậu mới gượng thở được.

 

"Đã loại bỏ xong."

"Đang tiến đến địa điểm đã thiết lập. Chế độ lái tự động."

 

Tiếng thông báo vang lên đều đều. Thiển Linh lơ đãng ngó ra ngoài. Bầu trời đêm lại trở về tĩnh lặng, những thứ dị hợm kia đã biến mất, chỉ còn màn đêm mịt mùng trải dài vô tận.

 

Lấy lại chút bình tĩnh, Thiển Linh bắt đầu quan sát cabin. Ngoài dãy ghế ngồi, toàn bộ không gian còn lại đều chất đầy những nguồn năng lượng cùng loại với quả cầu trong tay cậu, xếp thành từng cụm sáng xanh nối liền nhau, trông như một biển tinh quang bất tận. Trước cảnh tượng ấy, cậu khẽ rùng mình. Với số lượng lớn đến vậy... rốt cuộc Hạ Tư đã làm thế nào?

 

Ánh mắt cậu bỗng dừng lại. Ở một góc cabin, có đặt một bộ sơ mi quần tây và một bộ đồ thí nghiệm khác. Chỉ thoáng nhìn thôi, Thiển Linh cũng biết đó không phải cỡ của Hạ Tư... mà chính là cỡ của mình.

 

Cậu đưa tay thử, đúng là vừa vặn thật. Hạ Tư... đã chuẩn bị cho cậu sao? Ý nghĩ ấy khiến lòng ngực chợt căng lên, nhưng ngoài lời cảm ơn, cậu chẳng biết còn có thể đáp lại anh thế nào.

 

Thiển Linh thay bộ váy vướng víu trên người bằng bộ đồ thí nghiệm. Trong ánh phản chiếu mờ ảo trên cửa kính, bóng dáng cậu hiện lên gầy gò nhưng kiên định. Cậu siết chặt quả cầu pha lê trong lòng, như muốn giữ lấy chút sức mạnh mong manh còn sót lại.

 

"Đang đến điểm đích. Chuẩn bị hạ cánh. Xin hãy ngồi vững."

 

Phi thuyền từ từ hạ thấp. Phía trước là căn cứ của dị tộc, nơi từng giam giữ cậu một thời. Gần như ngay khi phi thuyền chạm đất, vô số bóng đen đã lao vút qua ngoài cửa kính, lượn quanh như những bóng ma trong đêm, chặt chẽ bao vây lấy phi thuyền.

 

Qua cửa sổ, Thiển Linh nhìn rõ từng gương mặt quen thuộc. Tim cậu thắt lại. Cậu từng lấy ống năng lượng để nghiên cứu, để giúp đỡ dị tộc, nhưng trong mắt họ... liệu đó có phải là một sự phản bội? Trong khoảnh khắc, ký ức về những dị biến bị giam giữ trong nhà tù ùa về, khiến khóe mắt cậu cay xè, nước mắt trực trào.

 

"Xin xác nhận mở cửa khoang."

 

Âm thanh máy móc vang lên giục giã. Nhưng Thiển Linh chỉ đứng bất động trước cửa, tay nắm chặt quả cầu, chân như dính chặt xuống sàn. Bên ngoài, những sinh vật kia càng tụ tập đông hơn, khí thế áp bức đến nghẹt thở.

 

"Xong đời rồi..." – Thiển Linh cắn môi, trong đầu thoáng qua ý nghĩ đen tối: Bọn họ đến để trả thù.

 

Hệ thống 663 vang lên: Cậu có thể trở về điểm xuất phát.]

 

"Không..." – Thiển Linh siết chặt quả cầu, như bấu víu vào dũng khí mong manh.
Giọng cậu run rẩy nhưng kiên quyết: "Xác nhận."

 

Ngay khi lời nói vừa dứt, cửa khoang bật mở kèm một tiếng "đing" khô khốc. Luồng khí lạnh giá ập vào khiến cậu khẽ rụt người. Thiển Linh nhắm chặt mắt, giơ quả cầu pha lê lên, sẵn sàng đón lấy cơn tấn công dữ dội.

 

Nhưng—cơn đau và sự cắn xé trong tưởng tượng chẳng hề đến.

 

Thiển Linh chần chừ mở mắt. Đám dị tộc trước mặt không lao tới, không gầm rú, mà chỉ lặng lẽ đứng yên, ánh mắt dõi theo cậu.

 

Trong khoảnh khắc ấy, Thiển Linh cảm nhận được sự ấm áp len lỏi trong ánh nhìn của họ. Những đôi mắt dõi theo cậu rực cháy, mãnh liệt hơn cả cái lạnh bủa vây màn đêm, tựa như họ vừa tìm lại được báu vật từng đánh mất.

 

Cậu chậm rãi đưa quả cầu pha lê ra, trao cho dị tộc gần nhất, khẽ giải thích:
"Tôi không hề cố ý lấy đi năng lượng của các bạn... Tôi chỉ muốn mượn sức mạnh đó để giúp đỡ các bạn một chút thôi."

 

Khi bàn tay thô ráp của dị tộc chạm vào vật trong tay cậu, nó bất giác run rẩy, rồi từ từ quỳ xuống. Không phải vì nguồn năng lượng, mà bởi vì con người nhỏ bé trước mặt. Kẻ dị tộc cúi đầu, thành kính, nhưng dáng vẻ vẫn cao lớn uy nghi. Lần lượt, những dị tộc khác xung quanh cũng quỳ xuống theo.

 

Thiển Linh kinh ngạc, đứng sững tại chỗ.
"Các bạn không cần phải làm như vậy..." – Cậu vội đưa tay đỡ lấy dị tộc trước mặt, nhưng sức quá yếu, chỉ cảm nhận được cơ bắp rắn chắc căng cứng bên dưới lớp vảy lạnh lẽo kia. – "Trên phi thuyền còn rất nhiều năng lượng. Chúng có thể giúp các bạn trở về nơi vốn thuộc về mình, trở lại với cuộc sống trước kia của các bạn."

 

Cơ thể dị tộc đó đột nhiên khựng lại. Thiển Linh thoáng sững sờ, chưa kịp phản ứng thì cổ tay đã bị giữ chặt. Nó chỉ vào cậu, rồi lại chỉ vào chính mình, làm một động tác đơn giản: đi.

 

Thiển Linh ngẩn người, chần chừ hỏi: "...Bạn muốn tôi đi cùng sao?"

 

Đối phương gật đầu.

 

Ánh mắt quanh cậu càng thêm nóng rực, chăm chú đến nghẹt thở. Nhưng Thiển Linh biết, mình không thể gật đầu.

 

"Tôi thuộc về hành tinh này." – Cậu cất giọng trầm tĩnh, dù tim đập hỗn loạn. – "Có thể các bạn có chút thiện cảm với tôi, nhưng đây mới là quê hương của tôi. Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi... hãy quên đi tất cả những gì đã xảy ra ở đây. Quên tọa độ tinh cầu này. Và vĩnh viễn đừng tấn công hành tinh yêu dấu của tôi nữa."

 

Cậu ngừng lại, ánh mắt sáng rực, như muốn khắc sâu từng chữ: "Hãy hứa với tôi nhé."

 

Thiển Linh biết, yêu cầu này quá mức, gần như là một sự ép buộc. Nhưng đó là tư tâm của cậu, là giới hạn duy nhất cậu không thể nhượng bộ.

 

Thấy họ lặng im không đáp, tim cậu chợt siết lại. Những hình ảnh từng chứng kiến những ngày qua ùa về — những con người bị cắn xé đến hóa điên, những linh hồn vỡ vụn không thể cứu vãn. Trong đầu cậu lại vang lên lời nhắc nhở của Phó Ý.

 

Chẳng lẽ... chỉ còn con đường tàn sát lẫn nhau thôi sao?

 

Thiển Linh cắn chặt môi, mày cau đến mức run run. Khóe mắt ướt đỏ, long lanh ánh lệ. Trong đôi mắt ấy vừa rực cháy kiên quyết, vừa chất chứa bi thương vô tận. Cậu không biết, sự kiên trì mù quáng này... liệu có đang kéo tất cả rơi vào một con đường sai lầm.

 

Một giọt lệ chẳng biết rơi xuống từ khi nào, bị một bàn tay lạnh lẽo phủ đầy vảy hứng lấy giữa không trung. Dị tộc kia cúi đầu, lặng lẽ chăm chú nhìn giọt nước mắt ấy, không rõ trong lòng đang nghĩ gì.

 

Thiển Linh hấp tấp lau sạch những giọt lệ còn sót lại. Rõ ràng cậu không hề muốn khóc, nhất là trước mặt nhiều dị tộc như vậy—càng khó coi. Càng nghĩ càng thấy mất mặt, cậu hậm hực đẩy mạnh bàn tay kia ra, cố tỏ ra hung dữ:
"Đừng tưởng là tôi sợ các bạn. Tôi...tôi chỉ là bị cay mắt thôi!"

 

Giọt lệ rơi xuống đất, ngay lập tức tan biến, chỉ để lại một vệt mờ nhạt. Dị tộc đó từ từ ngẩng đầu, ánh mắt khiến Thiển Linh bất giác run lên. Nhưng lời đã buông ra, cậu chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, ưỡn ngực nói:
"Thời gian cho các bạn lựa chọn... không còn nhiều đâu."

 

Sao mấy con này lì vậy trời !!!!!!

 

Thiển Linh đã sắp khóc đến nơi, nét mặt cũng gần như không giữ nổi. May mắn thay, cuối cùng cậu cũng chờ được sự thỏa hiệp từ đám dị tộc.

 

Dị tộc kia chậm rãi cúi đầu, thành kính đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay Thiển Linh. Lạnh buốt, lại ngứa ngáy đến khó chịu. Ngay sau đó, từng nhịp bước chân vọng lại từ xa. Thiển Linh ngơ ngác ngẩng đầu—Lộ Tiêu và Lộ Tử Dục đã xuất hiện trước mặt.

 

Cậu vội vàng tiến lên, đỡ lấy Lộ Tiêu. Trên má hắn còn vết thương vừa khép vảy, ánh mắt chợt sáng khi bắt gặp Thiển Linh, nhưng niềm vui ấy lại nhanh chóng bị kìm nén. Hắn né tránh ánh mắt quan tâm của cậu, lạnh lùng nói:
"Sao em lại quay lại đây ?"

 

Bị chất vấn bất ngờ, Thiển Linh khựng lại:
"Tôi... tôi không biết anh vẫn còn ở đây. Anh có phải không khỏe không? Tôi, tôi..."

 

Trên người Lộ Tiêu quấn chặt những vòng xích sắt, một đầu xích bị một dị tộc cao lớn siết chặt trong tay.
Thiển Linh hoảng hốt hét lên: "Nè mau thả hai anh ấy ra đi ! "

 

Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Tiêu: Má nó chứ !!!! Bị mất mặt vl, lại còn là ngay trước mặt bé cưng nữa !! Phắc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.