🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thiển Linh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Chỉ thấy đám đông xung quanh như thủy triều rút, nhanh chóng dạt sang hai bên. Trên mặt họ thoáng hiện lên vẻ kiêng dè lẫn cung kính, thỉnh thoảng còn có vài tiếng thì thầm nhỏ vụn vang lên, nhưng chẳng ai dám nói lớn.

 

Vài người chơi K.G đứng cạnh Thiển Linh như được tiếp thêm sinh khí. Họ lập tức dựng thẳng lưng, thần thái phấn chấn. Một người hả hê quay sang nói với gã cao lớn đang cố lùi ra sau: "Đừng vội chuồn chứ, vừa rồi anh còn mạnh miệng lắm còn gì ?"

 

Gã hội trưởng Star bị điểm danh, sắc mặt lập tức cứng lại. Ánh mắt gã tràn đầy cảnh giác và khó chịu.

 

"— Hội trưởng Star, đã lâu không gặp nhỉ."

 

Giọng nói kia từ đằng xa vang lên, nhẹ nhàng mà mang theo một sức nặng khiến đám đông tự động im bặt.

 

Người vừa xuất hiện thong thả bước qua lối trống.

 

Áo sơ mi trắng tinh được cài khuy tỉ mỉ, cổ tay áo xắn gọn, phản chiếu ánh đèn bạc lấp lánh. Trên sống mũi là cặp kính gọng vàng, dây xích mảnh buông xuống một đường cong tao nhã. Đôi mắt dài và hẹp của anh mang theo ý cười nhạt — ôn hòa, nhã nhặn, nhưng lạnh đến mức khiến người ta rợn sống lưng.

 

"Không biết," anh khẽ nói, giọng vẫn dịu dàng như cũ, "không biết người của tôi có trót thất lễ gì với ngài rồi chăng ?"

 

Thiển Linh sững sờ nhìn.

 

Người đàn ông trước mắt, rõ ràng tỏa ra khí chất ôn hòa và trí tuệ, nhưng trong ánh nhìn ấy lại ẩn giấu thứ gì đó khiến tim người ta đập chậm nửa nhịp.

 

Không có ý cười thật sự nào trong đôi mắt kia. Chúng giống như một lưỡi dao được bọc trong mật — sáng loáng, tàn nhẫn, chỉ cần sơ ý chạm phải là sẽ bị cứa nát cổ họng.

 

Chỉ số nguy hiểm: là cực hạn.

 

Bản năng cảnh báo Thiển Linh rằng, tuyệt đối không nên dính dáng quá sâu tới người đàn ông này.

 

Cậu âm thầm bước lùi, định mượn đám đông để rút đi.

 

Nhưng một cánh tay đã nhanh hơn, vòng qua vai cậu một cách thân mật.
"Cậu không phải đang tìm người sao?" — thành viên K.G cười tươi, như thể không hề nhận ra cậu đang căng cứng cả người. "Hội trưởng chúng tôi ở đây, cậu muốn tìm ai, đảm bảo là tìm được hết."

 

Hội.....hội trưởng ư ?

 

Thiển Linh khẽ run.

 

Chẳng trách sao lại nguy hiểm đến thế.

 

Cậu lén liếc thêm một lần — và ngay lập tức, ánh nhìn đen thẳm kia bắt được cậu.

 

Ánh sáng phản chiếu qua tròng kính khiến đôi mắt ấy sâu thẳm như vực, chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người ta có cảm giác toàn bộ bí mật trong lòng bị l*t tr*n.

 

Thiển Linh nuốt khan một ngụm nước bọt.

 

Toàn thân cậu căng như dây đàn, chỉ chờ người kia mở miệng.

 

Nhưng đối phương dường như chỉ liếc qua cậu một cái đầy thờ ơ, sau đó bình thản tiếp tục câu chuyện của mình.

 

"Không biết người của tôi có lỡ đắc tội điều gì với ngài hội trưởng đây không nhỉ ?" — người đàn ông nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên sống mũi, giọng nói mang theo nụ cười nhạt, vừa lịch thiệp vừa lạnh sống lưng.
"Ngài cứ nói thẳng tên người đó cho tôi. Tôi đảm bảo, sẽ không ai dám làm phiền ngài thêm lần nữa."

 

Gã Hội trưởng Star rõ ràng cao lớn hơn hẳn, nhưng chỉ qua vài câu nói, mồ hôi đã túa ra sau gáy. Cảm giác như người đàn ông kia không phải đang bảo vệ người của mình — mà đang cảnh cáo gã.

 

"Không... không cần đâu, Hội trưởng Dịch ngài có lòng là tôi cảm kích rồi," hắn ta run giọng, liên tục xua tay. " Người anh em.... tôi còn có việc, xin phép không quấy rầy nữa."

 

Dịch Lâm Trần gật nhẹ, vẫn giữ nụ cười ôn hòa: "Đi thong thả."

 

Đám người kia như được đại xá, cuống cuồng kéo nhau chạy khỏi chỗ đó — cứ như chỉ cần chậm một giây là sẽ bị "ăn sống" tại chỗ.

 

Thiển Linh nhìn theo, hơi ngây người.

 

...Đi thật rồi sao?

 

Rõ ràng họ mới là người gây sự trước cơ mà, chẳng phải nên cãi lý đôi ba câu sao?

 

Cậu quay sang hỏi nhỏ người bên cạnh: "Sao họ không khiếu nại nhỉ ?"

 

Anh chàng thành viên K.G kia lập tức hạ giọng, thần bí đáp:

 

"Cái này cậu không hiểu rồi. Hội trưởng bọn tôi nổi tiếng là kiểu người 'bao che đồng đội' đó. Bên ngoài nhìn trưởng thành lịch thiệp, nhưng ai mà chọc vào ảnh, chắc chắn không còn đường sống đâu— Ối da!"

 

"Vẫn còn biết đau à?" Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai, mang chút ý cười nhạt. "Lại đang nói xấu tôi sao ?"

 

Anh chàng kia vội che tai, suýt khóc: "Em thề là không! Em đang khen anh mà! Anh là Hội trưởng vĩ đại, anh hùng quang huy, ngọc thụ lâm phong của bọn em đó!"

 

Dịch Lâm Trần chỉ nhướng mày, vẫn chưa buông tay.

 

Cậu ta lập tức k** r*n: "Anh buông tay đi mà! Như vậy thì em sẽ mất mặt trước người đẹp mất ! "

 

Lúc này Dịch Lâm Trần mới rút tay về, ánh mắt hơi cong lên, dừng lại trên người Thiển Linh.

 

"Chào cậu, tôi là Dịch Lâm Trần — Hội trưởng K.G. Vừa rồi khiến cậu chê cười rồi."

 

Nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, Thiển Linh do dự một chút, rồi vẫn khẽ nắm lấy.

 

"Chào anh, tôi là Thiển Linh."

 

Cậu chàng bên cạnh vẫn líu lo không ngừng, hăng hái chen vào:

 

"Hội trưởng, tuy tổng thực lực của cậu ấy chưa đạt tiêu chuẩn nhập hội, nhưng có thể làm học viên năng khiếu mà! Anh chẳng phải hay nói 'hải nạp bách xuyên' sao? Hay anh cân nhắc—"

 

Chưa nói hết câu, giọng cậu ta đã bị Dịch Lâm Trần cắt ngang:

 

"E rằng," anh nắm lấy tay Thiển Linh, khóe môi khẽ nhếch, "đây không phải người mà tôi muốn mời là có thể mời được."

 

Cả đám người xung quanh đều ngẩn ra.

 

"Cái gì cơ... Hội trưởng, anh nhận nhầm người rồi chăng?"

 

Dịch Lâm Trần chỉ khẽ cười:

 

"Tân binh khủng long bí ẩn gần đây, ngựa ô leo bảng nhanh nhất trong lịch sử, ngay cả vị Phó Hội trưởng còn phải kiêng dè ba phần... Không ngờ hôm nay lại có thể gặp mặt."

 

Sự im lặng bao trùm cả khu vực.

 

Những ánh mắt nghi ngờ liên tiếp hướng về phía Thiển Linh.

 

Tên thì đúng là trùng, nhưng khí chất này... làm gì giống kẻ từng một mình chinh phục phó bản địa ngục?

 

Xinh đẹp.

 

Yếu ớt.

 

Thuần khiết.

 

Đó mới là ấn tượng rõ ràng nhất về người trước mắt.

 

Còn vị kia — là kẻ từng đơn thương độc mã quét sạch hàng loạt NPC cấp cao, khiến cả diễn đàn dậy sóng.

 

Không thể nào là cùng một người được.

 

Thiển Linh cũng sững sờ.

 

Cậu bị giọng điệu chắc nịch và ánh nhìn sâu không thấy đáy kia làm cho bối rối, vội rụt tay về: " Tôi... tôi không biết anh đang nói gì."

 

Trực giác mách bảo cậu — lúc này, càng ít người biết, càng tốt.

 

"Thật không ?"

 

Hai từ nhẹ bẫng ấy như một tảng đá nặng hàng chục cân đè nén khiến Thiển Linh không dám ngẩng đầu. Tần suất chớp mắt của cậu không ngừng tăng nhanh.

 

Cậu không biết nói dối, giờ đang chột dạ đến mức tột cùng.

 

Cậu cảm nhận được ánh mắt đối phương từng tấc từng tấc quét qua da thịt mình, giống như một thiết bị dò tìm muốn bóc tách mọi chi tiết của cậu, rồi từ từ nhai nuốt nó.

 

Đến khi Thiển Linh sắp không chịu đựng nổi, luồng ánh mắt đó cuối cùng cũng rời đi.

 

"Có lẽ là tôi đã nhầm," Dịch Lâm Trần tiến lại gần nửa bước. "Xin lỗi nhé, vì tên cậu thực sự quá giống người đó quá."

 

Thiển Linh nghe mà hồn vía lên mây, không dám ngẩng đầu.

 

"Không, không sao."

 

"Ha ha tôi đã bảo mà! Người đẹp thế này sao có thể là cùng một người với tên quái vật nghịch thiên kia được ! Hội trưởng, không ngờ cũng có ngày anh nhìn nhầm cơ đấy !"

 

Dịch Lâm Trần mỉm cười, nhìn cậu nam sinh bên cạnh nói: "Khúc Dược."

 

"Dạ."

 

Khúc Dược bị điểm tên, lập tức cụp vai, ngoan ngoãn đứng im chờ bị mắng.
Nghe Dịch Lâm Trần bảo mình "không ổn trọng", cậu ta mếu máo nói:

 

"Thì em chỉ muốn giúp thôi mà! Cậu ấy nói muốn tìm Lộ Tiêu, nên em mới bảo cậu ấy ngồi đây đợi một lát..."

 

"Cậu tìm Lộ Tiêu ?"

 

Dịch Lâm Trần khẽ nhướng mày.

 

Lần này, trong đôi mắt anh mới thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

 

Ai trong K.G cũng biết cái tính "chó điên" của Lộ Tiêu — ngoài những kẻ mạnh hơn mình, hắn chẳng đặt ai vào mắt. Mà người trước mặt... lại là mẫu người hắn ghét nhất: xinh đẹp, thuần khiết, yếu mềm, tựa như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.

 

Chỉ tưởng tượng cảnh hai người đó đứng cạnh nhau thôi, Dịch Lâm Trần đã thấy có chút thú vị.

 

"Đi thôi," anh nói, giọng mang ý cười. "Tôi dẫn cậu đi. Theo quy định, người ngoài không được phép vào khu vực thành bang, nhưng hôm nay... có thể phá lệ một chút."

 

Thành bang của mỗi chiến đội đều đóng kín với bên ngoài. Nghe đồn, căn cứ của K.G xa hoa đến mức hoang đường — khu nghỉ dưỡng, khu huấn luyện, thậm chí cả rạp chiếu và sòng bạc mini đều có.

 

Những người xung quanh vừa nghe đến đó liền ném ánh mắt ngưỡng mộ về phía Thiển Linh.

 

Chỉ là, khi nhìn đến khuôn mặt cậu, họ lại do dự — không biết nên ghen tị với ai hơn.

 

Thiển Linh vẫn có chút e dè với Dịch Lâm Trần. Nhưng nghĩ đến việc mình đã vất vả tìm đến tận đây, cuối cùng cậu vẫn gật đầu, lặng lẽ đi theo.

 

Một luồng ánh sáng truyền tống lướt qua —

 

Không khí ở bên kia tựa như thay đổi hoàn toàn: ngọt ngào hơn, ấm áp hơn, mang theo hương hoa thoang thoảng.

 

Đập vào mắt là một khu vườn hồng rộng lớn, rực rỡ đến chói mắt. Ở giữa là đài phun nước điêu khắc tinh xảo, xa xa là tòa kiến trúc lộng lẫy đứng giữa thảm cỏ xanh bất tận.

 

"Đi thôi."

 

Dịch Lâm Trần vừa bước đi vừa hỏi nhẹ: "Cậu và Lộ Tiêu đang hẹn hò à?"

 

Thiển Linh vội xua tay lia lịa.

 

Nhớ đến lời tỏ tình trước đó, cậu ấp úng chẳng nói nên câu, chỉ thấy hai má nóng rực.

 

Dịch Lâm Trần liếc cậu một cái, khóe môi cong nhẹ: "Cậu đã từ chối, đúng không?"

 

"Không......Không..."

 

"Làm tốt lắm."

 

Giọng nói ấy thản nhiên, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như vừa được thừa nhận bởi một quyền lực nào đó — trầm lặng, song không thể kháng cự.

 

Thiển Linh bước theo anh, đi ngang qua một bức tượng điêu khắc giữa vườn.
Cậu chỉ vô tình ngẩng đầu, nhưng ngay giây sau, bước chân liền khựng lại.

 

Người đàn ông bằng tượng đá có thân hình cao lớn, tỉ lệ hoàn hảo, gương mặt lạnh lùng mà tuấn tú. Trong đôi mắt khắc sâu bằng cẩm thạch ấy không hề chứa lấy một tia cảm xúc — dường như vạn vật trước mặt ngài chỉ là hạt bụi nhỏ bé, chẳng đáng để ghi nhớ.

 

"Anh ấy là người sáng lập chiến đội chúng tôi,"

 

Dịch Lâm Trần đứng bên cạnh, giọng nói hòa vào tiếng gió, "K-Thần — cũng có thể gọi là Conner. Chắc hẳn cậu đã nghe qua rồi nhỉ."

 

Thiển Linh khẽ gật đầu, động tác cứng đờ.

 

Không chỉ nghe qua.

 

Cậu từng nhận được một bức thư gửi từ chính người đàn ông ấy — trong phong bì kẹp một cọng cỏ đuôi chó, khô vàng, xù lông, tựa như một trò đùa dịu dàng chẳng ai hiểu được.

 

Nhưng cậu không định nói ra.

 

Dịch Lâm Trần dẫn cậu băng qua vườn hoa hồng ngát hương.

 

Gió thoảng qua mang theo hương thơm nồng nàn, mỗi đóa hoa đều nở rộ đến kiêu hãnh, như thể đang được ai đó yêu thương bằng tất cả sự nâng niu.

 

"Cũng là tác phẩm của anh ấy," Dịch Lâm Trần chậm rãi nói, "Hoa ở đây không ai được phép hái, cũng chẳng ai được phép cắt tỉa. Nghe nói K-Thần từng trồng tặng cho người yêu... chỉ là vẫn chưa kịp trao đi."

 

Anh khẽ cười: "Dĩ nhiên, cũng có thể chỉ là tin đồn."

 

Thiển Linh cúi đầu, ngón tay khẽ lướt qua một cánh hoa mềm mịn, mùi hương như vương lại trên đầu ngón.

 

"Đẹp thật." Cậu khẽ nói, nụ cười mờ nhạt tựa sương sớm.

 

Dịch Lâm Trần dừng bước.

 

Người trước mặt đang cúi xuống thưởng thức hoa, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt xinh đẹp, khiến cảnh sắc xung quanh cũng trở nên nhạt đi.
Trong khoảnh khắc ấy, chính Thiển Linh đã trở thành phong cảnh lặng im mà anh không thể dời mắt khỏi.

 

Một đoạn đường ngắn thôi, nhưng Dịch Lâm Trần lại bước chậm đến lạ thường — sự kiên nhẫn này khiến ngay cả anh cũng cảm thấy kinh ngạc với chính mình.

 

Mãi đến khi cánh cửa phòng tập thể hình bật mở.

 

Không khí bên trong nóng rực và nặng mùi kim loại.

 

Lộ Tiêu — người luôn có thói quen ghé qua đây sau mỗi lần ra khỏi phó bản — vẫn như thường lệ, đang ở đó.

 

Lần này, khi Dịch Lâm Trần mở cửa, trong phòng lại chẳng thấy bóng dáng Lộ Tiêu đang tập luyện như thường lệ. Anh bước sâu vào, mới phát hiện Lộ Tiêu đang cau mày ngồi trên chiếc sofa nhỏ ở góc phòng.

 

Trên màn hình trước mặt hắn hiển thị:

 

【Do đối phương đã thiết lập, yêu cầu thêm bạn bè thất bại.】

 

Thông báo ấy cứ hiện lên liên tục, nhưng Lộ Tiêu vẫn kiên quyết nhấn "Yêu cầu lại". Càng nhấn, gương mặt hắn càng tối sầm.

 

Ngay cả khi Dịch Lâm Trần đã đi đến ngay phía sau, hắn vẫn không nhận ra.

 

Biết rõ nguyên nhân mà vẫn cố hỏi, Dịch Lâm Trần cất giọng: "Đang làm gì thế?"

 

Lộ Tiêu giật mình quay lại, trừng anh một cái, giọng gằn: "Hội trưởng."

 

"Vừa thấy cậu ra khỏi Ải, chẳng phải đã vượt qua rồi sao? Sao lại làm cái mặt như thể ai nợ cậu mấy đồng vậy? Hay là..." khóe môi Dịch Lâm Trần khẽ cong lên, "thứ cậu muốn có mà không đạt được, nên khó chịu hả ?"

 

Trúng tim đen, Lộ Tiêu lập tức bật lại, giọng cứng ngắc: "Nếu anh rảnh đến vậy, thì cứ vào Ải tự mà tìm niềm vui đi."

 

"Ồ, vậy thì ai giúp cậu dẫn người đến đây nữa?"

 

Nói xong, Dịch Lâm Trần quay đầu, gọi: "Thiển Linh, tên nhóc này đối xử với cậu có dữ tợn như vậy không? Nói ra đi, tôi giúp cậu dạy cậu ta một bài học."

 

Lộ Tiêu nghe thấy cái tên đó liền ngoảnh lại.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy Thiển Linh, cả người hắn bật dậy như lò xo. Đôi mắt sáng rực lên tức thì — giống hệt một chú chó vừa tìm thấy chủ nhân.

 

Hắn chống tay lên sofa, nhảy vọt qua, giọng pha lẫn vui mừng và kích động:
"Sao em lại tới đây ?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.