🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Lộ Ca, sao anh lại ở đây?"

 

Đối mặt với ánh mắt dò xét của cả nhóm, Thiển Linh — người chưa từng nói dối trước mặt đông người như vậy — có vẻ hoang mang đến mức tay chân đều cứng lại. Đôi tai nhỏ ẩn dưới mái tóc mềm lòa xòa đã đỏ lên đến tận gốc.

 

Ôi trời ơi...

 

Xấu hổ chết mất....

 

Ai đó cứu bé Linh đi !!! SOS !!!

 

Ngay khi cậu còn đang rối bời, chưa biết phải nói sao để không lộ sơ hở, thì một giọng nói trầm thấp, mang theo cảm giác mát lạnh như gió sớm, vang lên — cứu cậu ra khỏi tình thế ngượng ngùng.

 

Dịch Lâm Trần bước vào. Vẻ mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường, đôi mắt bình thản quét qua mọi người:

 

"Lộ Tiêu cũng giống như các cậu thôi, nghe ồn ào nên tò mò đến xem đấy mà."

 

Lời vừa dứt, bầu không khí vốn căng cứng bỗng nhẹ đi thấy rõ.

 

"À thì ra là vậy."

 

"Ha, nãy tôi còn tưởng là Đại thần quen biết riêng với Lộ Ca trong phó bản rồi kéo người về đội mình cơ."

 

"Cậu nghĩ sao vậy, Đại thần người ta còn chẳng thèm vị trí Phó đội. Với tính khí của Lộ Tiêu ấy à? Hai người mà gặp trong phó bản, không đánh nhau đã là phúc rồi, nói gì đến làm bạn."

 

Mấy người phía sau vừa cười vừa nói, giọng không lớn nhưng đủ để lọt vào tai Lộ Tiêu — người mà thính lực gần như chẳng thua kém nhân vật tăng cường trong game.

 

Ánh mắt hắn lạnh hẳn đi.

 

Chỉ một cái liếc, mấy người kia liền im bặt như bị điểm huyệt.

 

"Không thể nào, ảnh nghe thấy hết rồi á ? "

 

"Nhưng... nói thật chứ, chúng ta cũng có nói sai đâu. Tân binh kia là quái vật, làm gì dễ vào chiến đội được như vậy..."

 

Lộ Tiêu khẽ hừ, nụ cười trên môi mỏng như dao cắt.

 

Một lũ gà, người ngay trước mắt mà còn không nhận ra. Cũng đáng thôi — mãi mãi chỉ là đám tép riu yếu nghề.

 

Tuy không phải "Đại thần bảng vàng" mà họ vẫn luôn sùng bái, người trước mặt này vẫn khiến cả nhóm bất giác sững sờ theo một cách khác.

 

Vài người tò mò tiến lại gần, ánh mắt vừa quan sát vừa mang theo chút thán phục xen lẫn hiếu kỳ:

 

"Woa... nhìn cậu ấy kìa dễ thương ghê á, giống như búp bê sống vậy."

 

"Da cậu trắng thật đấy, nhìn còn mịn hơn cả hiệu ứng làm đẹp trong game luôn."

 

Lộ Tiêu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt u ám dừng lại trên đôi tay đang tiến đến quá gần Thiển Linh. Một tia nguy hiểm lóe qua đáy mắt hắn.

 

"Cậu có đồng đội cố định chưa? Hay là cân nhắc tôi nhé?"

 

Bị những ánh nhìn tr*n tr**, nóng bỏng như thiêu đốt vây quanh, Thiển Linh chỉ cảm thấy tai mình nóng ran, hận không thể chui tọt ra sau lưng Lộ Tiêu rồi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

 

Người chơi nam đứng cạnh – Tiêu Vũ – dường như nhận ra sự lúng túng của cậu. Anh ta bước lên, chắn trước mặt mấy người kia:

 

"Ê, đủ rồi nha. Các cậu còn nhìn người ta như vậy nữa là tôi đấm đấy."

 

"Gì vậy trời.....Tiêu Vũ cậu chắn tầm nhìn quá ! Có phải nhìn cậu đâu mà làm dữ thế."

 

"Đúng rồi, bọn tôi chỉ muốn làm quen với bé tân binh thôi mà. Làm gì căng dữ vậy ?"

 

Tiêu Vũ liếc bọn họ, rồi quay đầu lại nói với Thiển Linh bằng giọng dịu hơn:

 

"Đừng để ý mấy tên khùng đó. Đám này không biết đã dùng cái chiêu 'làm quen' này để hù bao nhiêu người mới rồi."

 

Thiển Linh nhìn anh ta, trong mắt lộ rõ sự cảm kích — âm thầm khắc cái tên Tiêu Vũ vào trong lòng.

 

Nhưng không khí vừa hạ nhiệt một chút, đám người kia lại nổi cáu vì bị "phá đám". Một kẻ đứng đầu chìa tay, định kéo Thiển Linh ra ngoài.

 

Tay hắn còn chưa chạm được vào ống tay áo cậu — "rắc!" — cổ tay liền bị một lực đạo mạnh mẽ bóp chặt. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, chói tai như heo bị dội nước sôi:

 

"Hự! Mẹ nó, thằng nào dám—"

 

Câu nói còn chưa dứt, cả người hắn cứng đờ. Khuôn mặt tái mét như nhìn thấy quỷ.

 

"Lộ... Lộ Ca..."

 

Lộ Tiêu vẫn nắm chặt cổ tay tên kia, bàn tay càng siết chặt hơn. Đáy mắt hắn lạnh như băng, giọng nói thong thả, xen chút cười nhạt:

 

"Đừng gọi thân mật như vậy. Tôi không kết bạn với rác rưởi."

 

Người nọ run lẩy bẩy, môi mấp máy cầu xin. Gã làm sao ngờ được — Lộ Tiêu, người vốn chẳng bao giờ xen vào chuyện của ai, hôm nay lại nổi giận vì một tân binh trông yếu ớt đến vậy.

 

Chẳng phải Lộ Tiêu luôn ghét nhất cái loại bình hoa vô dụng đó sao? Nếu biết trước có ngày hôm nay, hắn thề có chết cũng không dám chọc vào kẻ điên này!

 

Đúng lúc đó, cửa lại mở ra.

 

Một nhóm người bước vào.

 

"Hội trưởng, như vậy là không đúng quy tắc rồi."

 

Người đi đầu là một thanh niên cao lớn, cơ bắp rắn chắc nổi bật dưới lớp áo ba lỗ đen ôm sát. Làn da rám nắng và khí thế cứng cỏi của hắn khiến cả căn phòng thoáng chùng xuống. Hắn ngẩng cằm, liếc qua đám người trong phòng, cuối cùng ánh mắt như mũi dao dừng lại trên người Thiển Linh.

 

"Tân binh, cậu vượt qua vòng kiểm tra kiểu gì vậy ?"

 

Bị nhìn chằm chằm, Thiển Linh chỉ thấy toàn thân cứng đờ.

 

Người kia chuyển tầm mắt sang Lộ Tiêu: "Tự tiện ra tay với đồng đội, Lộ Tiêu, anh tưởng mình có chút thực lực thì muốn làm gì cũng được à?"

 

Cả phòng im phăng phắc.

 

Người bị Lộ Tiêu nắm tay như vớ được phao, vừa được buông ra đã lồm cồm bò đến sau lưng người kia:

 

"Hạo....khụ...Hạo Ca, em không làm gì thật! Chỉ nói chuyện với tân binh mà thôi!"

 

Đúng vậy, người kia chính là Ngô Hạo — một trong những quản lý của đội, chỉ đứng sau Lộ Tiêu về chức vụ.

 

Ngô Hạo lạnh giọng nói: "Đừng sợ, có tôi và Hội trưởng ở đây, anh ta không dám làm gì cậu đâu."

 

Lộ Tiêu cười nhạt: "Cái đó thì chưa chắc. Các người biết tôi mà — lúc điên lên, ngay cả tôi cũng không biết mình sẽ làm gì."

 

Sắc mặt Ngô Hạo sa sầm.

 

Hắn cố kiềm chế: "Xem như anh nóng nảy, chưa hiểu quy tắc. Xin lỗi cậu ấy một tiếng, chuyện này coi như xong."

 

Nhưng Lộ Tiêu chẳng những không nhún nhường, mà còn cười lạnh hơn:
"Các người ở đây lâu như vậy, mà vẫn chỉ biết dựa vào thâm niên để hù dọa tân binh sao? Thật đáng thương thật."

 

Lời nói đâm trúng nỗi đau chí mạng của Ngô Hạo. Ai cũng biết Lộ Tiêu được chiêu mộ đặc cách, vừa vào đã ngang hàng với hắn — chuyện này khiến hắn ta nuốt không trôi từ lâu.

 

Bị sỉ nhục trước mặt nhiều người như thế, Ngô Hạo chẳng còn muốn giữ thể diện nữa:
"Đối phó với anh, tôi dư sức!"

 

Lúc này, một giọng nam mềm nhẹ chen vào, như muốn xoa dịu bầu không khí:
"Hạo Ca, cần gì phải nổi giận như vậy chứ?"

 

Người lên tiếng là An Thanh — một cậu trai có khuôn mặt mảnh mai và nét nữ tính dịu dàng, đôi môi khẽ tô son nhạt. Khi đứng cạnh thân hình cao lớn của Ngô Hạo, cậu ta càng thêm nhỏ nhắn hơn.

 

Ngô Hạo liếc sang, hừ nhẹ: "An Thanh, đừng bênh bọn họ."

 

An Thanh chỉ mỉm cười, ánh mắt lướt qua mái tóc lộ ra của Thiển Linh sau lưng Lộ Tiêu, giọng nói êm ái: "Chẳng qua là hiểu lầm thôi. Không đáng để vì một tân binh mà khiến cả đội khó chịu thế này."

 

Nhắc vậy, Ngô Hạo mới chợt nhớ mục đích mình đến đây.

 

Hắn nhìn về phía Dịch Lâm Trần, người từ đầu đến giờ vẫn chỉ lặng lẽ đứng quan sát:

 

"Hội trưởng, quy tắc nhận người của đội đã đặt ra rõ ràng. Nếu anh cứ tùy tiện cho ai vào thế này, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào đây ?"

 

Dịch Lâm Trần vẫn giữ nụ cười nhạt, giọng bình thản:

 

"Thiển Linh tuy không đạt tiêu chuẩn thông thường, nhưng được phê duyệt theo diện nhân tài đặc biệt."

 

Ngô Hạo khịt mũi: "Nhân tài đặc biệt? Tôi thấy là Hội trưởng để mắt đến khuôn mặt của cậu thì có. Nói thật, đừng trách tôi thẳng thắng."

 

Không khí lập tức rộ lên những tiếng xì xào nhỏ.

 

Dịch Lâm Trần vẫn mỉm cười, chỉ có đôi mắt sau gọng kính dần trở nên lạnh như băng:

 

"Vậy theo cậu, phải thế nào thì mới khiến cậu chịu chấp nhận Thiển Linh gia nhập đội chúng ta đây ?"

 

"Rất đơn giản thôi. Muốn biết cậu ta có năng lực hay không, phương pháp tốt nhất là đi Ải tiếp theo với tôi," Ngô Hạo liếc nhìn Thiển Linh sau lưng Lộ Tiêu. "Chỉ cần cậu ta có thể sống sót trở ra, tôi sẽ chấp nhận cậu ta gia nhập hội."

 

Tiếng bàn luận càng trở nên hỗn loạn.

 

Vài người bên cạnh Ngô Hạo thì thầm:

 

"Nhìn dáng vẻ cậu ta, chắc không sống quá nửa tiếng đâu nhỉ."

 

"Ai cũng biết người chơi dựa vào khuôn mặt thì thực lực đều kém. Đặc biệt là xinh đẹp như vậy, e rằng trước đây đều có cả đống người tranh nhau giúp rồi."

 

"Ai bảo cậu ta không nhìn rõ tình hình, đây là nơi mà kẻ yếu ớt có thể đặt chân đến sao?"

 

...

 

Phòng livestream của Thiển Linh đã sớm loạn thành một nồi cháo.

 

— Tao muốn xông vào cho bọn nó một trận quá!

 

— Thằng đó là ai mà láo thế, quá đáng ghê! Vợ ông vô đội vì ông cho mặt mũi, thế mà mày còn kén cá chọn canh. Mày không xứng xỏ giày cho vợ ông đây đâu!

 

— Thằng chó này thật sự không xứng chút nào! Lại còn nói muốn vào Ải với vợ , bày đặt thèm hơi vợ tao thì nói mẹ đi !!

 

— Còn thằng An bên cạnh nhìn như trà xanh chính hiệu ý bây. Hai đứa đó chắc có làm chuyện mờ ám gì rồi, nói không chừng hai đứa này vô Ải thì sẽ hiện nguyên hình liền ! Mà so với nhan sắc của vợ bố thì thằng trà xanh kia không có cửa !

 

...

 

"Còn một yêu cầu nữa," Ngô Hạo nói, giọng mang theo ý khiêu khích. "Để tránh gian lận, Lộ Tiêu không được đi cùng!"

 

"Mày nghĩ mày là ai mà có quyền quy định tao?" Lộ Tiêu nghiến răng, khóe môi nhếch lên, nụ cười lạnh như dao: "Tao không những đi, mà còn sẽ ở trong đó nắm đầu mày xoay như dế đấy !"

 

"Phụt."

 

"Ha ha ha ha!"

 

Một tràng cười lớn nổ ra, không khí trong phòng lập tức bùng lên.

 

Ngô Hạo tức đến mức gân xanh giật giật, giơ cánh tay cơ bắp cuồn cuộn: "Mẹ nó, mày muốn chết—"

 

Nhưng tay hắn đột nhiên bị một lực mạnh ấn xuống. Hắn quay đầu lại — Dịch Lâm Trần đang đứng ngay bên cạnh.

 

Khuôn mặt người kia vẫn mang nụ cười nhẹ nhàng, thong dong như gió thoảng, song bàn tay lại đè chặt đến mức hắn không thể nhúc nhích. Một luồng sợ hãi lạnh buốt dọc sống lưng.

 

"Bình tĩnh chút đi," Dịch Lâm Trần nói, giọng đều và trầm. "Chuyện này rốt cuộc thế nào, phải xem nhân vật chính có đồng ý hay không."

 

Nói rồi, anh quay sang nhìn Thiển Linh.

 

Thiển Linh – người từ đầu đến cuối vẫn trốn nửa người sau lưng Lộ Tiêu – cuối cùng cũng khẽ cử động. Khuôn mặt nhỏ xinh ấy vừa lộ ra, toàn bộ tiếng xì xào lập tức tắt ngấm, như có ai vặn nhỏ âm thanh của thế giới.

 

Không ít người hít ngược một hơi lạnh.

 

Chỉ với khuôn mặt đó thôi, cậu đã là một loại "vũ khí" – đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Một thứ mỹ mạo có thể khiến người khác tự nguyện gục ngã.

 

Lộ Tiêu chỉ thấy trong lòng dâng lên một cơn bực bội mơ hồ. Như thể báu vật của hắn đang bị đám người kia chiếu tướng. Hắn chỉ hận không thể chọc mù hết mắt bọn b**n th** kia, để chỉ có mình hắn được nhìn thấy mà thôi.

 

"Nếu tôi không đồng ý..." Thiển Linh cất giọng, rất khẽ, "thì có phải tôi sẽ bị buộc rời khỏi chiến đội không?"

 

Âm điệu của cậu không hề nũng nịu, nhưng lại khiến người ta tim khẽ run.

 

Mấy người xung quanh đồng loạt mắng thầm Ngô Hạo trong bụng — đồ ngu sỉ nhục con bò ! Chỉ vì vài cái quy tắc cỏn con mà sắp khiến đội mất đi một bé xinh đẹp như vậy, chiếm hết cái ngu của nhân loại trên Trái Đất này còn gì.

 

Lộ Tiêu lạnh giọng: "Em muốn ở lại, sẽ không ai dám đuổi em đi!"

 

Thiển Linh lắc đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhưng kiên quyết.

 

Lộ Tiêu khẽ nhíu mày.

 

Hắn đã mất bao công sức mới kéo được người này vào đội, còn hứa rằng nếu không thoải mái có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nếu giờ Thiển Linh thật sự bỏ đi, hắn thề sẽ khiến Ngô Hạo phải nhớ suốt đời vì sao không nên chọc hắn.

 

Thiển Linh nói: "Tôi đồng ý vào Ải với anh. Nhưng tôi cũng có yêu cầu."

 

Giọng cậu như nước lạnh dội xuống ngọn lửa trong lòng Lộ Tiêu, khiến hắn im bặt.
Ngay cả những người khác cũng bất ngờ — không ai nghĩ cậu "tân binh bình hoa" này lại có thể đứng thẳng, nói dõng dạc đến thế.

 

Ngô Hạo sững ra mấy giây, cau mày: "Sao cơ?"

 

Thiển Linh bình tĩnh đáp: "Anh phải xin lỗi vì những lời anh nói hôm nay. Xin lỗi tôi, Lộ Tiêu, và cả Hội trưởng."

 

"Xin lỗi?" Ngô Hạo bật cười khinh khỉnh. "Không thành vấn đề."

 

Rồi hắn nheo mắt, giọng kéo dài, đầy khiêu khích: "Nhưng cậu cứ sống sót ra khỏi Ải trước đi đã. Đến lúc đó, đừng nói là xin lỗi — bảo tôi gọi ba người các cậu là " ba" tôi cũng chịu !"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.