Sau khi Lưu Hỉ rời đi, sắc mặt tên phó tướng lập tức thay đổi.
Hắn nhanh tay đoạt lấy hai hộp thức ăn từ tay quản gia, làm bộ muốn mang ra ngoài.
Hạ Lan Quân khẽ cau mày, cất giọng trầm ổn:"Ngươi định làm gì?"
"Đại nhân, tên tiểu tử kia đời nào lại tốt bụng như thế. Nhất định là bỏ độc trong này! Thần sẽ mang đi vứt."
"Không được đi. Quay lại đây."
Phó tướng đành hậm hực đặt hai hộp điểm tâm lên bàn, động tác có phần run rẩy, nét mặt như thể đang mở ra một món ám khí chí mạng.
Hạ Lan Quân lạnh giọng: "Đồ Hoàng thượng ban, ngươi dám tùy tiện vứt bỏ, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì? Đến lúc bị gán tội mưu phản, chẳng phải ta còn phải cảm tạ ngươi sao?"
Phó tướng cúi đầu, vẻ mặt ấm ức: "Đại nhân cũng biết mà, thần nào có tâm tư gì khác, chỉ là... lo cho ngài thôi. Dù sao hôm nay tiểu Hoàng đế kia còn—"
Lời chưa dứt, nắp hộp đã được mở ra.
Bên trong là những món điểm tâm tinh xảo, nhỏ nhắn, sắc hương đều đủ — loại đồ ăn mà trong quân lương cả đời họ cũng khó có cơ hội nếm thử.
Phó tướng khựng lại, thoáng do dự: "Đại nhân, Hoàng thượng đặc biệt ban tặng những thứ này... chẳng lẽ là thực sự không có ý khác?"
Hạ Lan Quân liếc nhìn đĩa điểm tâm ấy, khóe môi khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920580/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.