Từ lâu, Hạ Lan Quân đã nghe kể về tiểu hoàng đế ngu ngốc và hoang đường kia — kẻ suốt ngày chỉ biết đắm chìm trong tiếng đàn, tiếng sáo, gom hết nhạc sư, ca cơ khắp thiên hạ về kinh thành để thỏa thú vui riêng.
Trước khi bước vào nội thất, y đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chứng kiến một cảnh tượng xa hoa, trụy lạc đúng như lời đồn.
Nhưng căn phòng lại yên tĩnh đến lạ.
Tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng thở khẽ khàng và tiếng than hồng lách tách trong lò sưởi.Trong không khí phảng phất một mùi hương ngọt ngào, hơi ngấy, len lỏi trong hơi ấm mờ mịt.
Hạ Lan Quân khẽ chậm bước.
Với thân thủ của người luyện võ, y dễ dàng giấu đi mọi tiếng động, lặng lẽ tiến gần đến chiếc giường dát vàng được mệnh danh là quý giá nhất thiên hạ.
Trên đó, là vị chí tôn Cửu Ngũ – người mà trăm họ hằng ngày cúi lạy, là bậc thiên tử tàn nhẫn và vô dụng, chỉ cần nhấc môi cũng đủ khiến đầu người rơi xuống đất.
Ấy vậy mà giờ đây, cậu lại đang ngủ say, không hề có chút phòng bị nào, chỉ ngăn với y bằng tấm màn mỏng như sương.
Tiểu hoàng đế nằm nghiêng.
Mái tóc đen như mực tản ra trên lớp lụa là bóng loáng. Có lẽ vì phòng hơi nóng, chiếc chăn gấm thêu chỉ khẽ che ngang một góc đùi. Lớp áo trong màu trắng bạc hơi xộc xệch, vạt áo mở hờ để lộ một mảng da mịn như tuyết, ửng hồng như cánh hoa đào trong sương sớm.
Thị lực của Hạ Lan Quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-be-mit-uot-bi-keo-vao-livestream-tu-than/2920579/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.