Trong phòng thẩm vấn nhỏ bé của đồn cảnh sát Đại Sơn Quan, có rất nhiều người mặc đồng phục cảnh sát. Viên cảnh sát phụ trách ghi lời khai gõ bàn phím lia lịa, phía sau anh ta là hai vị phó trưởng đồn và trưởng đồn đang cau mày. Trương Khai Dương ngồi bên cạnh nam cảnh sát, chủ trì việc thẩm vấn. Anh nhìn chằm chằm vào Ông Tú Việt đối diện, vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm nghị.
“...Bà và Ngụy Chỉ đã quyết định hợp tác từ khi nào?”
“Chính là ngày Quý Chung Vĩnh nhận được bản kiểm tra tín dụng thật.” Ông Tú Việt nói.
Chiếc đồng hồ tròn trên tường treo lặng lẽ, kim giây chuyển động chậm rãi và nặng nề. Những mảnh ký ức cũ lần lượt lướt qua trong đầu Ông Tú Việt, như thể chỉ cần đi theo quỹ đạo quay tròn đó, bà có thể quay trở lại khoảnh khắc quen thuộc nhưng xa xôi đó.
“Ngày hôm ấy, Ngụy Chỉ đã đến hai lần.”
Lần đầu tiên, cô đến với hai bàn tay trắng.
“Bà là loại mẹ nào, Ông Tú Việt?”
Ngụy Chỉ nói với bà.
Cô đã vạch trần sự phô trương lâu nay của bà, vạch trần khía cạnh mà chính bà không muốn đối mặt nhất trong lòng. Bà không muốn thừa nhận, nhưng lại buộc phải thừa nhận, bà là kiểu mẹ không thể hiểu con gái, con gái không tìm đến bà để được giúp đỡ, cũng là vì sợ bà la mắng.
Một lớp sương mù che khuất tầm nhìn, bà giận dữ nhìn Ngụy Chỉ qua những gợn nước lung lay, trong cơ thể phát ra tiếng th* d*c như một con bò cái bị chọc tức.
Ngụy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-ca-heo-bien-chim-dan/2889573/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.