Sáng hôm sau, Trần Mặc Nhiễm bị ai đó lay tỉnh, tối qua khóc mệt nên nàng mơ mơ màng màng ngủ lúc nào không hay, cơ thể vốn đã mệt, mà còn gặp một chuyện thương tâm như thế nên thân thể cứ như bị tuột huyết áp, thế mà mới năm sáu giờ sáng đã bị lay tỉnh một cách bạo lực như vậy, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một khuôn mặt diễm lệ như người Ai Cập xuất hiện trước mắt.
"Chắc mình đang nằm mơ!" Trần Mặc Nhiễm nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Lần này chăn trên người lại bị lấy đi, chăn bông nóng hầm hập đã không còn, thân thể bị cái lạnh xâm chiếm, lần này nàng mới kịp phản ứng.
Trần Mặc Nhiễm ngồi dậy, trừng đôi mắt sưng húp đo đỏ lên, nhìn cặp đùi trắng nõn trước mắt, tầm mắt dần dần đi lên, đường cong duyên dáng của cẳng chân hiện ra trước mắt nàng, cách nàng cỡ mười thước, đôi giày cao gót màu đỏ nho nhỏ cũng lọt vào tầm mắt.
Trần Mặc Nhiễm xuất mồ hôi lạnh. Đôi giày cao gót đập thẳng vào mắt nàng, nàng không dám động, ánh mắt dọc theo cẳng chân hướng lên trên, quần jean bó sát lấy bắp đùi thon dài, lên nữa là áo sơmi màu đen, áo sơ mi mở 2 nút, làm lộ ra bờ eo thon nhỏ và bra ngực màu đen, và còn cả da thịt trắng như tuyết bên trong, lên trên nữa là khuôn mặt xinh đẹp đang phẫn nộ.
"Mộc Vị Ương?" Trần Mặc Nhiễm nhìn thấy mặt người nọ, một hồi lâu mới nhận ra nữ nhân có vẻ đẹp như nữ hoàng Ai Cập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-cup-a-gap-cup-c/1727307/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.