Editor: Phong Tâm Beta: Bảo Trân — Cuộc gọi kết thúc, Quý Tinh Dao ngồi yên trong căn phòng tối đen hơn mười phút, cuối cùng mới nhận ra mình không phải đang mơ. Giọng nói đó là thật, và tiếng gọi “Dao Dao” kia chính là Mộ Cận Bùi gọi cô. Quá khứ giống như vô số lưỡi dao sắc bén, giờ đây những lưỡi dao đó hóa thành không khí, chỉ cần thở thôi cũng khiến người ta đau đớn đến không chịu nổi, cảm giác ấy mãi mãi không phai. Cô hít sâu mấy lần, bật đèn, khoác áo ngủ rồi bước xuống giường. Phòng của Tạ Quân Trình ở trên lầu, Quý Tinh Dao chạy thình thịch lên cầu thang. Anh không có thói quen khóa cửa phòng ngủ khi đi ngủ. “Tạ Quân Trình!” Cô đập cửa mạnh. “Chuyện gì vậy?” Quý Tinh Dao lập tức đẩy cửa vào. Bốn mắt nhìn nhau, cô sững người rồi nhanh chóng dời ánh nhìn đi. Vừa rồi cô hành động bốc đồng, không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn tìm anh tính sổ. Tạ Quân Trình vừa bước ra từ phòng tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước, nửa thân trên tr@n trụi. “Cô có thể đừng thô lỗ như vậy được không? Đây là nhà tôi.” Anh lấy áo choàng tắm, thong thả mặc vào. Quý Tinh Dao nhìn chằm chằm vào chiếc sofa trong phòng anh, chất vấn: “Lần sau trước khi quyết định điều gì, anh có thể bàn bạc với tôi trước không? Anh có biết hành động tự ý của mình làm rối loạn hết kế hoạch của tôi không? Còn có khả năng liên lụy đến Trữ Chinh nữa! Dù anh có khó khăn gì, chẳng lẽ không thể báo trước với người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-gio-noi-len/2764316/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.