🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Phong Tâm
Beta: Bảo Trân

Trong văn phòng mùi hương cà phê tỏa ra nồng nàn, Tạ Quân Trình và Quý Tinh Dao đang dựa sát vào nhau để thảo luận về các chi tiết liên quan đến trực thăng, quá tập trung đến mức đã quên mất còn một người thứ ba trong phòng.

Mộ Cận Bùi không hiểu biết gì về kiến thức chuyên môn của trực thăng, không thể chen vào câu chuyện hay giúp đỡ được gì, những việc anh có thể làm rất ít ỏi, thậm chí ngay cả cà phê cũng không có phần của mình.

Thỉnh thoảng, anh lại liếc nhìn Quý Tinh Dao, cô không còn như trước nữa, lúc nào cũng cảm nhận được ánh mắt của anh. Đã hơn một giờ trôi qua nhưng cô cũng không nhìn về phía anh lần nào.

Trong căn phòng này, anh giống như một người thừa.

Anh nghỉ phép hai tuần, mười mấy ngày tiếp theo anh sẽ phải chịu đựng sự tra tấn này ở đây.

Tám giờ sáng, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Quý Tinh Dao và Tạ Quân Trình. Gương mặt Quý Tinh Dao nghiêng sang một bên càng thêm dịu dàng, cô chống cằm, chăm chú nhìn màn hình máy tính.

Không biết là ánh nắng mềm mại hay Tạ Quân Trình đã kìm chế được sự lạnh lùng kiêu ngạo của mình, lúc này anh toát lên vẻ ấm áp như một quý ông. Khi giải thích các chi tiết cho Quý Tinh Dao, anh rất nghiêm túc và kiên nhẫn.

Mộ Cận Bùi nhẹ nhàng thu ánh mắt lại, lúc này anh không có việc gì để làm, công việc vốn thuộc về anh giờ đây đã được đội ngũ thư ký của Tạ Quân Trình ở văn phòng bên cạnh đảm nhận.

Anh lấy sổ tay và cây bút bi cũ từ trong cặp, bắt đầu vẽ Quý Tinh Dao. Giờ đây cô đã không còn thích hoàng hôn nữa, từ hôm cô cùng Nguyệt Nguyệt vẽ bình minh anh đã có thể nhận ra điều đó.

Anh suy nghĩ một lúc, bắt đầu vẽ, vẽ lại cảnh Quý Tinh Dao đang làm việc lúc này.

Không biết từ lúc nào đã gần đến mười một giờ.

Một bức tranh hoàn thành, cuộc thảo luận bên kia cũng tạm dừng.

Tạ Quân Trình mở một đoạn video giám sát và chỉ cho Quý Tinh Dao xem, “Tôi không chắc, cô nhìn thử xem là ai.” Anh phóng to màn hình, nghiêng người sang một bên, nhường chỗ cho Quý Tinh Dao.

Hình dáng đó quá quen thuộc, dù chỉ đeo kính râm, chỉ lộ ra một bên mặt, Quý Tinh Dao vẫn nhận ra ngay, là chú Trương, hóa ra ông ấy đang ở Manhattan.

Cô không khỏi kích động: “Đây là video giám sát ở đâu vậy?”

Dù chú Trương đã làm cô tổn thương rất nhiều, nhưng cô vẫn không thể ghét ông ấy.

Tạ Quân Trình nhấp một ngụm cà phê, đã nguội, nhưng vẫn vừa ý anh. Anh không nói gì, chỉ chỉ vào góc trên bên trái của video giám sát.

Quý Tinh Dao chỉ chú tâm vào chú Trương mà không để ý đến thời gian, hóa ra đây là video giám sát của một năm trước. “Không có video gần đây à?”

“Không có,” Tạ Quân Trình đáp, “Đây là lúc tôi đang xử lý video, phát hiện ông ấy luôn đi lang thang trên đường, quan sát kĩ mỗi người vô gia cư xung quanh.”

“Ông ấy cũng đang tìm tài xế à?” Quý Tinh Dao nhìn sang mặt Tạ Quân Trình.

Tạ Quân Trình gật đầu, “Có lẽ là vậy, có thể do không tìm thấy gì nên ông ấy lại chuyển sang thành phố khác, nhưng không có thông tin về nơi ông ấy lưu trú. Ông ấy nhập cảnh bốn năm trước, sau đó không rời đi.”

Mộ Cận Bùi đóng sổ tay lại, anh không hiểu được cuộc trò chuyện của họ, “Hai người đang nói về ai vậy?” Anh đoán, “Chú Trương?”

Tạ Quân Trình liếc anh, “Không liên quan đến cậu.” Anh tắt video này, mở đoạn video tiếp theo liên quan đến tài xế, rồi tiếp tục thảo luận với Quý Tinh Dao.

Mộ Cận Bùi thu sổ tay và bút bi lại, ra ngoài hít thở không khí.

Tòa nhà này là do Tạ Quân Trình mua từ mấy năm trước, từ tầng 1 đến tầng 3 là phòng trưng bày, tầng 4 là nhà hàng, tầng 5 đến tầng trên cùng cho thuê.

Tòa nhà này còn có một khu vườn phía sau, bụi cây trong vườn được cắt tỉa rất đặc biệt.

Đã quá thu, vườn hoa có hơi vắng vẻ.

Anh nghĩ đến khu vườn của Quý Thường Thịnh ở Giang Nam, khi đó ông ấy đã đặt vài chậu hoa lan ở cạnh vườn, nếu dưới nhiệt độ này mà để ngoài trời thì chắc chúng đã chết từ lâu, không biết ông ấy có mang vào trong nhà không.

Anh ở ngoài một lúc, rồi quay lại văn phòng.

Tạ Quân Trình đang ăn pudding, anh vừa lừa Quý Tinh Dao mới có được, anh nói anh đã giảng cả buổi sáng, cổ họng khó chịu, muốn ăn chút pudding để làm dịu họng.

Quý Tinh Dao mới miễn cưỡng đưa cho anh một cái.

Mộ Cận Bùi biết Tạ Quân Trình ăn pudding là cố tình cho anh xem nên anh không thèm quan tâm.

Lúc này, quản lý nhà hàng đến để Tạ Quân Trình gọi món, nhà hàng này cũng là do Tạ Quân Trình mở, để tiện cho anh và đội ngũ làm việc.

Tạ Quân Trình gọi vài món, đồng thời cũng gọi món ăn mà Quý Tinh Dao thích.

“Mộ tổng, anh cần gọi món gì không?” Quản lý nhà hàng hỏi.

Mộ Cận Bùi gọi món nấm nướng phô mai trước, những món khác thì để quản lý nhà hàng tự chuẩn bị.

Tạ Quân Trình từ từ ăn pudding, đã lâu mà mới ăn được một phần ba.

Mộ Cận Bùi đứng dậy, bước đến bên Quý Tinh Dao, hai tay bỏ vào túi quần, giả vờ nhìn vào tài liệu trước mặt Quý Tinh Dao, anh hỏi cô, “Có tiến triển gì không?”

“Cậu nghĩ sao?” Tạ Quân Trình thay Quý Tinh Dao trả lời.

Mộ Cận Bùi nhìn sang Tạ Quân Trình, mắt anh híp lại.

Tạ Quân Trình không chỉ ăn pudding một cách kiêu ngạo, anh còn ngả người về phía sau, thoải mái tựa vào ghế, một tay đặt lên thành ghế của Quý Tinh Dao.

Từ góc nhìn của Mộ Cận Bùi, trông như Tạ Quân Trình đang ôm nhẹ Quý Tinh Dao vào lòng.

Quý Tinh Dao đang nghiên cứu tài liệu, không chú ý đến cuộc chiến ánh mắt giữa hai người kia.

Tạ Quân Trình có hành động khiêu khích nhưng lại nói một cách nghiêm túc, “Dựa trên tài liệu hiện tại, kết quả đánh giá của nhóm trưởng nhóm thứ hai đưa ra là chính xác.”

Mộ Cận Bùi: “Máy bay trực thăng gặp sự cố phải không?”

Tạ Quân Trình gật đầu, “Không phải do con người gây ra. Còn về lý do tại sao phi công lại đâm vào ông ngoại của Pudding Nhỏ, vẫn là một bí ẩn. Chỉ có thể tìm ra phi công đó mới giải đáp được.”

Nói rồi, anh lại cắn một miếng Pudding.

Mộ Cận Bùi: “……” Anh thở dài, quay lại chỗ ngồi của mình.

Tạ Quân Trình ăn hết Pudding, bắt đầu thưởng thức cà phê.

Mộ Cận Bùi xoa trán, không để ý đến sự khiêu khích của Tạ Quân Trình. Anh đã ở đây cả buổi sáng, đầu không còn đau nữa.

“Xem xong chưa?” Tạ Quân Trình hỏi Quý Tinh Dao.

“Ừ.” Quý Tinh Dao thu dọn tài liệu lại, “Chiều tôi sẽ vẽ một bức tranh, anh cứ tiếp tục sắp xếp tài liệu.”

Tạ Quân Trình lo lắng hỏi: “Cả buổi chiều cô có thể hoàn thành không?”

Quý Tinh Dao: “Gần đủ rồi.”

Đột nhiên, Mộ Cận Bùi ngẩng đầu nhìn Quý Tinh Dao, giọng anh khàn lại: “Cô Quý, có thể làm ơn giúp tôi pha một ly cà phê được không? Cảm ơn.”

Không ai biết rằng cách xưng hô “Cô Quý” này khiến anh cảm thấy vô cùng đau lòng. Nếu anh gọi cô là Dao Dao, cô sẽ không thể nào đáp ứng yêu cầu của anh.

Dù anh gọi cô là “Cô Quý”, cô cũng chưa chắc sẽ trả lời anh.

Quý Tinh Dao ngẩn ra vài giây, cách xưng hô “Cô Quý” quá lạ lẫm, cô không nhớ được từ khi nào Mộ Cận Bùi đã gọi cô như vậy.

Tạ Quân Trình đưa tay vỗ lên vai Quý Tinh Dao, anh đặt cốc cà phê xuống và nhìn Mộ Cận Bùi, “Dao Dao đã bận cả buổi sáng rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ pha cà phê cho cậu.”

Ánh mắt sắc bén của Mộ Cận Bùi suýt nữa đã cắt đứt tay Tạ Quân Trình đang đặt trên vai Quý Tinh Dao, anh không cần cà phê của Tạ Quân Trình, tự mình đứng dậy đi ra khu pha trà.

Khi cà phê pha xong, đã đến giờ ăn trưa, khu văn phòng không còn ai, Quý Tinh Dao cũng không có mặt.

Mộ Cận Bùi mang cà phê lên nhà hàng trên tầng. Tạ Quân Trình và Quý Tinh Dao đã ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa trò chuyện, không để ý đến sự xuất hiện của anh.

Anh không làm phiền Quý Tinh Dao, tìm một chỗ ngồi phía sau cô, quản lý nhà hàng yêu cầu nhân viên đưa đồ ăn của Mộ Cận Bùi đến.

Một đ ĩa nấm nướng phô mai gồm sáu cái, anh chỉ lấy ba cái, ra hiệu cho nhân viên, “Làm ơn đưa phần còn lại cho cô Quý, cảm ơn.”

Nhân viên cười và nhắc nhở, “Cô Quý không bao giờ ăn nấm nướng phô mai, trước đây sếp tôi cũng đã gọi món này, cuối cùng anh ấy đều ăn hết.”

Tạ Quân Trình cũng đã dặn quản lý nhà hàng, không cần chuẩn bị món này nữa, hôm nay vì Mộ Cận Bùi muốn ăn, họ mới đặc biệt chuẩn bị nguyên liệu.

Mộ Cận Bùi dừng tay lại, anh nhẹ gật đầu, “Vậy cứ để đó đi.”

Hai người ngồi bên cửa sổ vẫn đang bàn về phi công gây tai nạn.

Tạ Quân Trình trong những ngày qua đã thuê thêm nhiều người để tìm kiếm, nhưng vẫn không có thông tin. Dựa vào lời Pudding Nhỏ chỉ dẫn, anh đã mở rộng phạm vi tìm kiếm trong vòng mười km, so sánh từng bức ảnh, kể cả hỏi những người đi đường, nhưng không ai chú ý đến người lang thang này.

Tạ Quân Trình nói: “Trước tôi có đến Los Angeles thăm nhóm trưởng thứ hai, con trai ông ấy đã nói với tôi, có thể phi công đó đang lang thang ở New York.”

Bây giờ có thể xác định, nếu Pudding Nhỏ không nhìn nhầm.

“Nhưng anh ta di chuyển liên tục, chỉ có vài giờ ngủ, lúc chúng ta tìm được đoạn đường đó, có thể anh ta đã không còn ở đó, khi họ rời đi, anh ta lại vừa đến, thế là bị bỏ lỡ.”

Dù sao thì nhân lực của họ có hạn, đường phố New York nhiều như vậy, không thể theo dõi từng góc ngách.

Quý Tinh Dao vẫn chưa hiểu được, “Nếu vụ rơi máy bay là một tai nạn, không phải cố ý hãm hại, vậy tại sao ông ngoại của Pudding Nhỏ lại gặp tai nạn xe cộ? Hơn nữa trước đó đã nhận được một lời đe dọa liên quan đến vụ điều tra vụ rơi máy bay. Không logic chút nào.”

Cô ăn gần hết, đặt dao nĩa xuống.

Có lẽ chính vì điểm nghi vấn này mà Mộ Cận Bùi không thể tin vào kết quả điều tra cuối cùng, anh nghĩ là bố cô đã thuê người đâm vào ông ngoại của Pudding Nhỏ.

Sau khi nhóm trưởng thứ hai nhận nhiệm vụ điều tra, có thể vì sợ hãi và bị đe dọa tính mạng, nên buộc phải thay đổi kết quả đánh giá cuối cùng.

Tạ Quân Trình: “Nhưng trưởng nhóm thứ hai đã không còn nhớ gì nữa.” Toàn bộ vụ án càng trở nên mơ hồ hơn. Anh ta lau miệng bằng khăn giấy, “Tôi có thể hiểu tại sao Mộ Cận Bùi lại kiên trì cho rằng kết quả điều tra lúc trước không đúng sự thật, nếu là tôi, tôi cũng sẽ nghi ngờ.”

Im lặng một lát, Quý Tinh Dao đưa ra giả thuyết của mình: “Liệu có khả năng này không, tôi không chắc chắn, nhưng có thể bố tôi thật sự không liên quan, sự cố máy bay là do tai nạn, còn Đường Hoành Khang đã tạo ra một giả tưởng cố ý hại người, rồi đổ lỗi nguyên nhân vụ tai nạn lên đầu bố tôi?”

Nói xong, cô nhận ra có điểm sai.

“Đổ tội cũng không còn ý nghĩa, vì cả hai gia đình đều đã không còn, dù bố tôi có làm công ty của nhà họ Cố phá sản thì cũng không ai quay lại tính sổ với ông ấy.”

“Vậy nếu là Đường Hoành Khang cố tình hãm hại, thì động cơ của ông ta là gì? Ông ta muốn đạt được mục đích gì?”

Tạ Quân Trình im lặng một lúc, “Dù giả thuyết của cô có sơ hở, nhưng không thể loại trừ khả năng này, chỉ có điều chúng ta không phải là người trong cuộc, không biết chuyện gì thật sự đã xảy ra vào năm đó.”

Vụ việc này chỉ có phi công và Đường Hoành Khang mới có thể trả lời.

Nhưng vấn đề là không thể tìm thấy người gây tai nạn, còn Đường Hoành Khang thì không thể tự giác khai ra những tội lỗi đã phạm cách đây hơn ba mươi năm.

“Đi thôi, tôi phải quay về phòng vẽ để dựng lại bố cục.” Quý Tinh Dao đứng dậy.

Tạ Quân Trình cầm hai ly nước trái cây, đưa một ly cho cô. Hai người họ mới để ý đến Mộ Cận Bùi, anh đang ăn một mình, đ ĩa thức ăn vẫn chưa động, có vẻ như mới được bưng lên.

Quý Tinh Dao thấy đ ĩa đồ ăn trước mặt anh có món nấm, còn một đ ĩa nhỏ nữa có ba chiếc, anh cúi chăm chú ăn mà chẳng để tâm, trên ngón áp út vẫn đeo nhẫn cưới.

Mộ Cận Bùi đột nhiên ngẩng đầu lên, Quý Tinh Dao vừa kịp thu lại ánh mắt, rất nhanh sau đó, cả hai bước qua bàn của anh, sánh vai nhau rời đi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.