Editor: Phong Tâm — Hai, ba tiếng đã trôi qua, Hà Sở Nghiêu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, tựa vào lan can nhìn ra biển, ngẩn ngơ. Sóng biển không một tiếng động, bầu trời xám xịt. Chiếc điện thoại vẫn nằm dưới chân, anh thậm chí không còn sức để cúi người nhặt lên, cả cơ thể như bị rút cạn. Cảm giác tội lỗi, tự trách, tuyệt vọng và đau đớn nhấn chìm anh. Người phụ nữ mà anh từng yêu đã không còn nữa. Cô ấy hận anh sao? Có lẽ là vậy. Nếu không, tại sao đến phút cuối cùng của cuộc đời cũng không muốn liên lạc với anh? Anh không thể quên được hình ảnh cô đeo nhẫn, hình ảnh mình mang sô-cô-la đến cho Pudding Nhỏ, từ “bố Sở Nghiêu” trở thành “chú Sở Nghiêu”. Rõ ràng cô bé rất buồn, nhưng lại giả vờ như không có gì, như một người lớn. Anh thích sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của cô bé, nhưng không hề biết rằng, ẩn sau đó là sự nhạy cảm và khả năng quan sát tinh tế. Anh không dám nghĩ đến nỗi bất an trong lòng cô bé lớn đến nhường nào. Hà Sở Nghiêu hít thở sâu vài lần, vịn lan can cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên. Ngón tay run rẩy, anh bấm gọi cho Pudding Nhỏ. “Chào chú Sở Nghiêu, buổi chiều tốt lành.” Giọng Pudding Nhỏ vui vẻ và đầy ngạc nhiên vang lên. Hà Sở Nghiêu cố gắng lắm mới nói được vài từ: “Buổi chiều tốt lành.” Pudding Nhỏ: “Kỳ nghỉ vui vẻ nhé. Cảm ơn chú, trong tuần trăng mật vẫn nhớ đến cháu.” Hà Sở Nghiêu há miệng, nhưng không biết nói gì.
Beta: Bảo Trân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-gio-noi-len/2764338/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.